Khi không còn dính mắc vào các đối tượng phân biệt, con không còn phải dụng công đối với Tri Kiến của thực tại.
Khi không còn dính mắc vào trạng thái hôn trầm, trạo cử, sao lãng thiếu tập trung, thì việc hành Thiền chẳng còn phải dụng công.
Khi sự bám chấp vào những vấn đề thế gian tan biến, thì những hành xử tức thời là không cần dụng công.
Khi Tâm đã gột sạch khỏi những ô nhiễm, thì sự kinh nghiệm của Tâm là không cần dụng công.
Khi Tâm đã lìa khỏi các thứ phiền não, nó dễ dàng an trú vào tầng ý thức thanh tịnh của Pháp Thân (Tâm nguyên sơ vô phân biệt) mà chẳng cần phải dụng công.
Khi từ bỏ được tình cảm thiên vị, lòng bi mẫn sinh khởi mà chẳng cần dụng công.
Khi từ bỏ khuynh hướng bám chấp trong Tâm, hạnh bố thí chẳng còn phải dụng công.
Khi nhận ra tất cả những sự theo đuổi thuộc thế gian đều là hư huyễn, niềm trân trọng cuộc sống khởi sinh chẳng cần dụng công.
Khi hành động của con thoát khỏi ngã mạn và kiêu ngạo, mọi công việc hàng ngày con đảm trách chẳng còn phải dụng công.
Khi không còn sống dựa theo những mối bận tâm thế tục, sự lựa chọn sinh kế của con chẳng cần phải dụng công.
Khi không còn dự vào sự ganh đua giữa các cá nhân, mối quan hệ của con với người khác được thiết lập chẳng cần dụng công.
Khi không còn can dự vào những hành xử non nớt hướng về bản ngã, con sống trong trạng thái chẳng cần dụng công.
Khi phụng sự một vị Đạo Sư Cao Quý là hiện thân của lòng bi mẫn và trí tuệ, sự hiện diện của con chẳng cần phải dụng công.
Khi con nhận biết rằng bản tính Giác Ngộ hiện hữu nơi tất cả chúng sinh, con chẳng còn phải dụng công trong việc trưởng dưỡng tình cảm thân thiết với họ.
Khi đã thành công trong việc từ bỏ sự bám chấp, bất cứ điều gì con làm đều ở trong trạng thái chẳng cần dụng công.
Khi sự thật tương đối (Tục Đế) và sự thật tối hậu (Chân Đế) trở thành một, con chẳng cần phải dụng công để nhận biết được hạnh phúc thanh tịnh.
Khi con nhận ra mọi hình ảnh [được trông thấy] và âm thanh [được nghe thấy] đều là hư huyễn, Khổ Đau trong con tan biến mà chẳng cần phải dụng công.
Khi nhận ra được bản tánh chân thật, con chẳng cần dụng công để né tránh bạo lực và những xung đột.
Khi nhận biết được rằng những suy nghĩ chỉ là hiện tượng của Tâm, con có thể sử dụng bất kỳ đối tượng nào để hành Thiền mà chẳng cần phải dụng công.
~ Đạo Sư Liên Hoa Sinh
(*) Trạng thái dễ dàng tự nhiên sinh khởi mà không cần hoặc chỉ với rất ít sự nỗ lực.
THE STATE OF EFFORTLESS
When there is no attachment to duality, the view of reality is effortless.
When there is no attachment to lethargy, restlessness and mindless diversion, meditation is effortless.
When attachment to mundane concerns is dissolved, spontaneous action is effortless.
When the mind is cleansed of its mental defilement, experience is effortless.
When the mind is separated from affliction, it is effortless to reside in the pure consciousness of dharmakaya (the non-dualistic primordial mind).
When affection for partiality is removed, compassion is effortless.
When propensity to clinging is eliminated from the mind, generosity is effortless.
When recognising all worldly pursuits to be illusory, appreciation of life is effortless.
When your action is free of conceit and arrogance, your daily undertaking is effortless.
When you do not live in accordance to mundane concerns, choice of livelihood is effortless.
When you no longer engage in inter-personal rivalry, relationship with others is effortless.
When you no longer engage in immature, egocentric conduct, the state of your being is effortless.
When in attendance of a Noble Guru who is the embodiment of compassion and wisdom, one’s state of being is effortless.
When you recognise the essence of enlightenment is present in all sentient beings, it is effortless to develop familial affection towards them.
When you have succeeded in abandoning attachment, whatever you do becomes effortless.
When relative truth and ultimate truth become one, it is effortless to realise pure happiness.
When recognising visions and sounds to be illusory, it is effortless to dissolve suffering.
When realising your true nature, it is effortless to avoid exertion and conflicts.
When recognising thoughts as phenomena of the mind, it is effortless to use any object for meditation.
~ Padmasambhava