Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021

Những Thứ Dễ Gây Lầm Lạc


Nếu con hiểu được rằng tất cả những hình tướng dối lừa đang hiện hữu của thế gian đều không thật về bản chất, chúng sẽ không thể khiến con lầm lạc.

Nếu con có lòng dính chấp cho rằng những người bạn và kẻ thù là thật có, họ sẽ khiến con lầm lạc. Nhưng nếu con giữ được Tâm bình đẳng trước cả hai đối tượng, họ sẽ không thể lừa dối và dẫn con lạc bước.

Nếu con thấy được nhiều sự thay đổi và biến chuyển, chúng có thể gây nên lầm lạc. Nhưng nếu con thấu hiểu được bản chất thật sự vượt ra ngoài những đổi thay, chúng sẽ không gây nên lầm lạc.

Nếu con bám chấp vào thực tại của Sinh và Tử thì con đang bị đánh lừa quá mức. Nhưng nếu con nhận biết được là chẳng có sự Sinh và Tử nào cả, thì cũng là lúc không còn sự dối lừa nào.

Nếu con tin vào sự hiện hữu của Khổ Đau thì con đang chịu nhiều sự lừa dối. Còn khi con nhận ra rằng thực chất không có gì là Khổ Đau, thì sự dối lừa ấy cũng không còn.

Nếu con tin rằng bản thân và người khác là tách biệt thì chính con đang bị dối gạt. Còn khi con nhận ra rằng cả hai chẳng phải là hai cá thể riêng biệt, thì cũng không còn sự dối gạt.

Nếu con hiểu được bản chất thật sự của sự dối gạt thì những niệm tưởng lan man sẽ được giải thoát ngay tại chỗ.

~ Khenpo Tsultrim Rinpoche
(Eng Source: Heart of Buddhism Kindness's IG)

Tánh Không và Nghiệp Lý


Nói chung, chúng ta không nên nghĩ rằng bằng việc phát triển sự thấu hiểu về Tánh không, bản chất tối hậu của thực tại, chúng ta sẽ chạm đến cảnh giới hoàn toàn rỗng không, trong đó không còn Nghiệp, không còn hình tướng, không có bất cứ gì cả. Sự trống không như vậy không hề tồn tại. Nếu khảo sát về việc sinh khởi của hiện tượng, chúng ta sẽ tiến đến kết luận rằng không phải là không có một hiện tượng nào sinh khởi, mà thực chất là không có một hiện tượng nào rắn chắc và có thật được sinh ra.
Điều này hoàn toàn thích đáng với lý thuyết về Nghiệp Quả, vì nếu như có một đối tượng chắc đặc được sinh ra mà không hàm chứa trong nó Không tánh, thì quy luật Nghiệp Quả cũng không thể vận hành. Vì nếu như có một Nhân riêng biệt, cụ thể nào đó có mặt và Quả của nó tự động sinh ra; với kết quả đã tự động sinh khởi như vậy, một Nhân sẽ không thể cho Quả trong kỳ hạn lâu xa, ví dụ, Quả ở những kiếp vị lai. Vậy nên, nguyên lý về Không tánh không bác bỏ, mà lại củng cố cho Nghiệp lý. Khi chúng ta có được sự thấu suốt về bản chất thật sự, cách thức thật sự của hiện tượng là, thì chúng ta không chối bỏ quy luật về Nghiệp, mặt khác, chúng ta đạt được một niềm tin vững chắc vào Nghiệp lý vì nó được tánh Không bổ trợ.
Lấy thí dụ về việc soi gương. Nếu thật có gì đó từ khuôn mặt con dịch chuyển sang tấm gương, nếu như khuôn mặt thật của con phải nhập vào trong tấm gương trước khi con có thể thấy được hình ảnh phản chiếu, thì hình ảnh phản chiếu của con sẽ không thể xuất hiện trên nhiều mặt gương. Tuy nhiên, khi có những điều kiện thích hợp, những hình ảnh phản chiếu hiện lên gương mà không thật có một sự kết nối sẵn nào giữa nguyên nhân (khuôn mặt con) và kết quả (ảnh phản chiếu).
Nhờ vào tánh Không trong mối liên hệ giữa Nhân, những Duyên (điều kiện) thứ yếu, và Quả nên Nghiệp chúng ta tạo tác trong đời này mới có khả năng trổ Quả ở một thời điểm xa xôi nào đó trong một kiếp sống vị lai.


~ Khenchen Thrangu Rinpoche


(Eng Source: Padmamalla's IG)

Những Vấn Đề khi Hành Thiền

 

Khi Tâm chùn xuống, lờ đờ, mê mờ, con cần phải đánh thức, phải khuấy động sự Tỉnh Giác; còn khi Tâm phân tán và trạo cử, con phải buông xả, thư giãn Tâm thật sâu hướng vào trong. Tuy nhiên, những việc này không thể tiến hành với áp lực hay sự áp đặt lên dòng Tâm Thiền đang dao động, hơn hết là con chỉ cần đơn thuần nhớ nghĩ đến việc nhận biết bản tánh của Tâm. Sự nhận biết này được duy trì liên tục, trong tất cả mọi hoàn cảnh, khi đi đứng, nằm ngồi, ăn uống, và trong mỗi mỗi hoạt động, cả trong những thời tọa thiền lẫn những khoảng thời gian dừng nghỉ xen giữa. Bất cứ ý niệm nào dù vui hay buồn, hay bất kỳ trạng thái cảm xúc ô nhiễm nào hiện khởi, cứ để tất cả những ý niệm đó như chúng là, không dính mắc bằng việc hy vọng hay sợ hãi về chúng, không chối bỏ hoặc yêu thích chúng, và không cần phải nỗ lực để vô hiệu hóa chúng bằng những phương cách đối trị. Bất kể những cảm xúc nào của hỷ lạc hay khổ đau có thể xảy ra, chúng đều được để nguyên như bản chất của chúng - không bị tác động, nguyên sơ, tươi mới và sinh động. Con sẽ thấy rằng mình luôn luôn quay trở về với một-điểm-chính, vậy nên đừng lo lắng khi trong đầu con chứa đủ kiểu lý thuyết triết học. Cũng cần nhớ rằng, con không nhất thiết phải tập trung vào khía cạnh của Không tánh như là một phương pháp đối trị với những cảm xúc hay luồng suy nghĩ mang tính phán xét không mong muốn  khởi sinh. Đồng thời với việc nhận biết được sự hiện khởi thanh tịnh, tự chúng sẽ được phóng thích như một con rắn đang cuộn tròn duỗi bung thân mình.


~ Dudjom Rinpoche

(Eng Source: Padmamalla's IG)

Chúc Mừng Năm Mới 2022

 

Năng lượng lại sắp bắt đầu chuyển động mạnh cho thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Mọi thứ luôn không ngừng thay đổi nên loại năng lượng thế nào, nhiều ít ra sao của tổng thể thế giới trong từng giây, từng phút thì đều khác nhau, lúc nhiều lúc ít. Như năng lượng trong đêm Chúa giáng sinh sẽ không giống như năng lượng trong đêm Bồ Tát đản sinh, năng lượng trong đêm Bồ Tát thành Đạo cũng không giống đêm Phật bát Niết Bàn. Rồi về sau, đêm kỷ niệm những ngày lễ trọng đại của chư Hiền Thánh xuất hiện nơi thế gian này không còn là nguồn năng lượng thanh tịnh của chính chư vị nữa mà là nguồn năng lượng xuất phát từ Tâm của chúng môn đồ liên hệ khắp chốn. Tuy là Phật tử nhưng mình cứ có cảm giác năng lượng đêm rằm tháng tư đa phần luôn ồn náo, xô bồ như kiểu Bà La Môn Giáo. Năng lượng ấy khác biệt nơi mỗi người, phân tán, có phần bất tịnh và dường như dễ khiến cho người dự lễ kiệt sức sau đêm hội. Còn đêm Giáng Sinh thì lại khác, gần như mình cảm nhận một thứ năng lượng trong trẻo lan tỏa và tràn ngập khắp không gian đất trời. Phải thú thật là mình đã yêu mùa Giáng Sinh từ nhỏ đến tận bây giờ. Với mình, Giáng Sinh là mùa an lành nhất của một năm. Khi mình ở cạnh một người bạn thờ Chúa, năng lượng cũng khá ổn định hơn là một người Phật tử nếu chỉ xét về phần đông. Đáng buồn thay, thực trạng này là do người ta thờ Phật như thờ Thần, mang danh Phật tử để xúng xính lợi ích và tô vẽ cho cái Tôi của mình chứ chẳng hiểu gì mấy về Ngài, còn nói gì đến lý tưởng của Ngài chứ! Toàn thể Pháp Giới với vô lượng chúng sinh trong vô lượng vũ trụ chỉ thật sự an lạc khi Đức Phật xuất hiện nơi đời. Làm sao có thể so sánh niềm an lạc trong Tâm của chúng sanh thời Mạt Pháp với thời Chánh Pháp, hay thậm chí là thời Tượng Pháp cho được? Mình thật thèm khát được một lần dự vào năng lượng thuần khiết, đầy Trí Tuệ và Từ Bi như đang ở cùng 1,250 vị Thánh Tỳ kheo và Đức Phật vào mỗi đêm rằm của thời ấy. Một ước muốn có phần hão huyền, nhưng biết đâu được..có lẽ sẽ rất giống cảm giác khi được ở trên núi tuyết thanh tịnh và tĩnh lặng, phải chăng vì vậy mà chư Phật Độc Giác chọn núi tuyết làm trú xứ? 
 
Thời khắc giao mùa chắc chắn sẽ chứa đựng nguồn năng lượng đổi mới từ tất cả mọi người. Người ta có thể không đủ Chánh Niệm và Trí Tuệ để nhìn lại mình sau từng phút như hành giả tu Tứ Niệm Xứ miên mật, không thể nhìn lại mình sau từng ngày như một người cư sĩ tại gia có tu học, không thể nhìn lại mình sau một tháng vì mãi bù đầu tóc rối với chuyện cơm áo gạo tiền mỗi ngày đến nỗi chẳng còn nhớ ra ngày tháng...Nhưng may mắn thay, người ta vẫn còn đủ tỉnh táo để biết nhìn lại mình và xã hội sau 1 năm để tổng kết những thứ đã Vô Thường, để rút kinh nghiệm cho kế hoạch dài hơi của năm tiếp theo và những năm sau nữa...Cái ngoảnh nhìn sẽ không vô ích nếu ta không chìm đắm vào thứ tình cảm bi lụy, luyến tiếc về quá khứ để lại tiếp tục bỏ qua cơ hội đổi mới ngay trong thực tại. Mong cho nguồn năng lượng mới đủ sức mạnh tạo ra một sự chuyển đổi lớn lao trong nhận thức của đa số những người còn may mắn hiện diện trên cõi đời này, như sức bật dậy thật mạnh sau nỗi thương đau vì đã nhận ra được bài học của chính mình...
 
Mong thay!

Lạc Hải Âm
HL 30/12/21

Thay Vì...

 

Thay vì thời buổi này cần PHẢI đóng cửa cách ly, đẩy mạnh Kinh Tế trong nước thì anh lại vì lòng Tham mà chạy đua theo xu hướng mở cửa Du Lịch như các nước.

Thay vì có thể dùng tiền có sẵn, dư giả để nuôi sống người dân qua thời kỳ dịch, ổn định tâm lý cho đồng bào, làm nền cho một cú nẩy vững chắc và mạnh mẽ sau thời dịch thì anh đem hết tiền của ra để mua vaccine, chạy đua vaccine, trang bị vật tư y tế, nhưng hình như anh quên nhận ra rằng số y bác sĩ và đội ngũ điều dưỡng thì ko tăng, theo đó số người chết sẽ không giảm, và áp lực từ bệnh/chết mỗi ngày sẽ đè nặng lên vai, lên Tâm trí của những người đang sống.

Thay vì tùy hỷ/góp sức/hành động tức thời và công khai minh bạch vì lợi ích của người khác thì anh chỉ biết ngồi một chỗ, suy nghĩ tiêu cực hẹp hòi, chỉ trích đa phương và đa diện nhắm vào những hoạt động thiện nguyện. Hệ quả là các thứ văn bản quy định lập tức sinh ra đầy đủ ở các cấp hơn bao giờ hết, để rồi món "tiền tươi" sẽ KHÔNG BAO GIỜ có cơ hội được chạm tới tay người dân trong vùng bão lũ lúc ngặt nghèo. Chờ cho các ông thẩm định, ký tá văn bản, có vị cao nhân còn tự hào với việc thiện nguyện cho dân bằng cách... chuyển khoản thì xin thưa, tiền cứu trợ sẽ trở thành tiền lo ma chay, còn các thứ nhu yếu phẩm cứu trợ thì bị xếp xó vì hiện nay những trái tim chân Thiện hướng về vùng bão lũ của thời trước đã chảy máu, đã bị tổn thương, đã bị giam hãm bởi áp lực từ các quy định và điều tiếng.

Đây là thời buổi mỗi người nên ở yên một chỗ, kiểm soát nội Tâm, điều chỉnh hành vi và lời nói của mình để đem lại sự an lành cho bản thân, cho người thân, cho xã hội. Thì thay vào đó, ngay liền sau đợt sóng dịch, anh lại nhanh chóng trở về với thói quen Tham thích hướng ngoại, đi lung tung/giao tiếp linh tinh/làm đủ thứ hành động để hưởng thụ, để thỏa mãn nhu cầu riêng tư của anh, và để rồi anh tự biến mình thành F0, biến những người mình yêu thương thành F1, góp phần thúc đẩy số ca bệnh/chết mỗi ngày.

Thay vì nhận ra lỗi lầm và trách nhiệm ở nơi chính bản thân mình, anh lại sai lầm đổ hết trách nhiệm lo toan cho nhà nước và chính phủ. Cha mẹ cho anh cuộc sống, nhà nước và xã hội cho anh điều kiện phát triển an lành, nhiều thứ trợ duyên cho anh trưởng thành nhưng việc anh SỐNG ra sao, CHẾT như thế nào thì phần chủ yếu là do anh quyết định cả, nên khi đã trưởng thành rồi thì anh đừng nên có suy nghĩ ỷ lại, trông chờ và đổ hoàn toàn trách nhiệm Sống Chết cho gia đình, xã hội, nhà nước. Hãy nhớ rằng KHÔNG AI chịu trách nhiệm cho suy nghĩ CỦA ANH, và hãy LUÔN LUÔN nhớ rằng Cái Chết chắc chắn sẽ đến với anh và chắc chắn là KHÔNG AI CHẾT CÙNG anh!

Nhận thức đúng đắn là việc anh hiểu được rằng khi anh có khả năng giải quyết những vấn đề nội tâm của riêng mình, giảm bớt và kiểm soát được lòng Tham, sự Sân Giận nơi mình thì chính là anh đã góp phần làm lợi lạc cho bầu không khí xung quanh anh, cho sự an lạc của những người xung quanh anh, rộng hơn là cho đất nước và toàn thể địa cầu. Như Phó Thủ Tướng Vũ Đức Đam đã từng nói ngay từ những ngày đầu mùa dịch "ai ở đâu, ở yên đó là góp phần bảo vệ cho xã hội, cho nước nhà". Thay vì Trung Thành và Kham Nhẫn với chỉ thị ban đầu, cũng là Kham Nhẫn kiểm soát và tiết chế bản thân để vấn đề chung của xã hội được giải quyết triệt để thì một lần và hết lần này đến lần khác, chúng ta lại để cho lòng Tham - lúc nào cũng muốn này muốn nọ - chi phối tất cả suy nghĩ và hành động mà không lưu Tâm đến hệ lụy của việc đó đối với toàn thể xã hội.

Nói sao cho hết những hoàn cảnh Thay Vì trong lúc mọi thứ dường như càng lúc càng diễn tiến theo chiều hướng hỗn mang hơn ở nước mình và trên toàn thế giới. Lòng Tham Cầu dẫn đến Kỳ Vọng và Sợ Hãi cứ thế tiếp tục xoay vần để mỗi lúc nỗi Tham Sống Sợ Chết cũng ngày một to lớn và khủng khiếp hơn. Nếu cứ tiếp tục vì lợi ích cá nhân, hay lợi ích của một nhóm người mà anh hy sinh lợi ích của nhiều người, của số đông mọi người thì sự Ích Kỷ bị chi phối bởi lòng Tham, Kỳ Vọng và Sợ Hãi ấy sẽ tiếp tục lớn mạnh. Chúng chưa bao giờ và sẽ KHÔNG BAO GIỜ là những Nhân tố Thiện lành. Như vậy, việc chờ đợi Quả Lành nảy nở từ những Nhân xấu chính là ĐIÊN ĐẢO MỘNG TƯỞNG. Cho nên, nếu không có sự thay đổi trong NHẬN THỨC dẫn đến sự thay đổi về cách HÀNH XỬ thì mọi sự Cố Gắng của anh đều là GIÃY CHẾT, mọi thay đổi và biến chuyển chỉ góp phần đưa xã hội và người dân tiến gần và nhanh hơn đến Sự Chết, nền Kinh Tế sẽ phải oằn mình gồng gánh lâu dài hơn và kịch bản của lạm phát, đói nghèo, trộm cướp, tai ương, dịch bệnh nặng nề rất có thể trở thành một hiện thực tàn khốc và bi thảm.

Nhưng hơn hết, điều tôi muốn nói sau nội dung bài viết này chỉ là muốn nêu lên tầm quan trọng của Trí Tuệ, của một cái nhìn đúng đắn trong tất cả mọi việc, từ việc bé nhất nơi cá nhân của mỗi người đến khối lượng công việc đồ sộ mang tầm ảnh hưởng sâu rộng của một quốc gia, của một hành tinh. Trí Tuệ và Tri Kiến đúng đắn ấy không bị lệ thuộc vào khuôn khổ của đất nước, văn hóa, chính trị, kinh tế, tôn giáo, chủng tộc, màu da...nó càng không nên bị chi phối bởi lòng Tham, nỗi Toan Tính, sự Thù Hận...nó chỉ đơn giản là sự THỪA NHẬN quy luật vận hành của vũ trụ và vạn vật bằng một Tâm thái bình tĩnh, không vướng kẹt và sáng suốt nhất trước khi quyết định hành xử bất cứ việc gì. Tất thảy đều là dòng chảy của Duyên Khởi, Nhân Quả, Nghiệp Lực phát xuất từ nơi mỗi người và trách nhiệm quy về mỗi cá nhân, bất kể vị trí nào anh đang nắm giữ, bất kể bao nhiêu tiền bạc, sự giàu có, tiếng tăm mà anh đang có. Dù Chúa hay Phật có ra đời hay không tồn tại trên cõi đời này thì mọi thứ vẫn theo quy luật bất biến đó mà diễn tiến. Tôi xem Đức Phật như một bậc vĩ nhân, một bậc đạt tới Trí Tuệ siêu việt trong việc thấu hiểu bản chất và quy luật của vũ trụ để học theo Tri Kiến và Tuệ Giác của Ngài. Tôi tin chắc vào quy luật bất biến ấy cũng như tin vào nhận định của Ngài rằng: "Giáo lý Duyên Khởi vô cùng sâu sắc. Vì không hiểu được nó nên thế giới này rối mù như một cuộn chỉ, một tổ chim, một đám sậy và chúng sinh phàm phu đã không thoát khỏi sinh tử và đọa lạc."

Một phương diện khác, nhà thơ Rumi, cũng là nhà tư tưởng nổi tiếng thuộc Hồi Giáo đã ghi lại cuộc đối thoại nội tâm giữa ông và Thượng Đế:
"-Con nghĩ rằng mình không muốn chết trước khi được biết về Ngài."
"-Người nào hiểu biết về ta, người đó Bất Tử." - Thượng Đế trả lời.

Liệu Thượng Đế ở đây có phải ám chỉ cho Chân Lý, cho Sự Thật Bất Biến của vũ trụ và mục đích của kiếp người quý báu là nhận chân rõ được Sự Thật ấy? Nhưng dĩ nhiên, một người phải có Trí Tuệ thì mới có thể thấy được lẽ thật, và mới dám sống dựa trên lẽ thật. Như vậy thì khởi điểm phải bắt đầu từ việc có được Tri Kiến đúng đắn dựa trên những Sự Thật Nền Tảng của Vô Thường và Vô Ngã, từ đó tư duy mới đúng hướng, đoạn đường tiến đến Sự Thật mới được rút ngắn lại cùng bao điều Thiện Lành liên tục trổ quả dọc đường. Cuối cùng, người lữ hành sẽ đạt được thành quả to lớn nhất, chính là rốt ráo nhận chân được Sự Thật, viên mãn Trí Tuệ và thoát khỏi hoàn toàn mọi Khổ Đau.



Mong lắm vậy thay!


~ Lạc Hải Âm
HL 07/12/21
 

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2021

Trạng Thái Không Cần Dụng Công (*)

 
Khi không còn dính mắc vào các đối tượng phân biệt, con không còn phải dụng công đối với Tri Kiến của thực tại.
 
Khi không còn dính mắc vào trạng thái hôn trầm, trạo cử, sao lãng thiếu tập trung, thì việc hành Thiền chẳng còn phải dụng công.
 
Khi sự bám chấp vào những vấn đề thế gian tan biến, thì những hành xử tức thời là không cần dụng công.
 
Khi Tâm đã gột sạch khỏi những ô nhiễm, thì sự kinh nghiệm của Tâm là không cần dụng công.
 
Khi Tâm đã lìa khỏi các thứ phiền não, nó dễ dàng an trú vào tầng ý thức thanh tịnh của Pháp Thân (Tâm nguyên sơ vô phân biệt) mà chẳng cần phải dụng công.
 
Khi từ bỏ được tình cảm thiên vị, lòng bi mẫn sinh khởi mà chẳng cần dụng công.
 
Khi từ bỏ khuynh hướng bám chấp trong Tâm, hạnh bố thí chẳng còn phải dụng công.
 
Khi nhận ra tất cả những sự theo đuổi thuộc thế gian đều là hư huyễn, niềm trân trọng cuộc sống khởi sinh chẳng cần dụng công.
 
Khi hành động của con thoát khỏi ngã mạn và kiêu ngạo, mọi công việc hàng ngày con đảm trách chẳng còn phải dụng công.
 
Khi không còn sống dựa theo những mối bận tâm thế tục, sự lựa chọn sinh kế của con chẳng cần phải dụng công.

Khi không còn dự vào sự ganh đua giữa các cá nhân, mối quan hệ của con với người khác được thiết lập chẳng cần dụng công.

Khi không còn can dự vào những hành xử non nớt hướng về bản ngã, con sống trong trạng thái chẳng cần dụng công.

Khi phụng sự một vị Đạo Sư Cao Quý là hiện thân của lòng bi mẫn và trí tuệ, sự hiện diện của con chẳng cần phải dụng công.

Khi con nhận biết rằng bản tính Giác Ngộ hiện hữu nơi tất cả chúng sinh, con chẳng còn phải dụng công trong việc trưởng dưỡng tình cảm thân thiết với họ.

Khi đã thành công trong việc từ bỏ sự bám chấp, bất cứ điều gì con làm đều ở trong trạng thái chẳng cần dụng công.

Khi sự thật tương đối (Tục Đế) và sự thật tối hậu (Chân Đế) trở thành một, con chẳng cần phải dụng công để nhận biết được hạnh phúc thanh tịnh.

Khi con nhận ra mọi hình ảnh [được trông thấy] và âm thanh [được nghe thấy] đều là hư huyễn, Khổ Đau trong con tan biến mà chẳng cần phải dụng công.

Khi nhận ra được bản tánh chân thật, con chẳng cần dụng công để né tránh bạo lực và những xung đột.

Khi nhận biết được rằng những suy nghĩ chỉ là hiện tượng của Tâm, con có thể sử dụng bất kỳ đối tượng nào để hành Thiền mà chẳng cần phải dụng công.

~ Đạo Sư Liên Hoa Sinh

(*) Trạng thái dễ dàng tự nhiên sinh khởi mà không cần hoặc chỉ với rất ít sự nỗ lực.

 
THE STATE OF EFFORTLESS

When there is no attachment to duality, the view of reality is effortless.

When there is no attachment to lethargy, restlessness and mindless diversion, meditation is effortless.

When attachment to mundane concerns is dissolved, spontaneous action is effortless.

When the mind is cleansed of its mental defilement, experience is effortless.

When the mind is separated from affliction, it is effortless to reside in the pure consciousness of dharmakaya (the non-dualistic primordial mind).

When affection for partiality is removed, compassion is effortless.

When propensity to clinging is eliminated from the mind, generosity is effortless.

When recognising all worldly pursuits to be illusory, appreciation of life is effortless.

When your action is free of conceit and arrogance, your daily undertaking is effortless.

When you do not live in accordance to mundane concerns, choice of livelihood is effortless.

When you no longer engage in inter-personal rivalry, relationship with others is effortless.

When you no longer engage in immature, egocentric conduct, the state of your being is effortless.

When in attendance of a Noble Guru who is the embodiment of compassion and wisdom, one’s state of being is effortless.

When you recognise the essence of enlightenment is present in all sentient beings, it is effortless to develop familial affection towards them.

When you have succeeded in abandoning attachment, whatever you do becomes effortless.

When relative truth and ultimate truth become one, it is effortless to realise pure happiness.

When recognising visions and sounds to be illusory, it is effortless to dissolve suffering.

When realising your true nature, it is effortless to avoid exertion and conflicts.

When recognising thoughts as phenomena of the mind, it is effortless to use any object for meditation.

~ Padmasambhava

Buông Bỏ Vọng Tưởng


 
Tĩnh tọa với việc tạo ra thêm những ý nghĩ phán xét khi nhận diện được những khía cạnh cụ thể nào đó của Tâm thì không phải là con đang hành Thiền. Đó là những hoạt động của trí năng. Thực tế, chẳng có bất kỳ thứ gì để Thiền; và cũng chẳng có quá trình Thiền nào cả. Nhưng con đừng dung thứ cho những khoảnh khắc phóng Tâm. Việc lang thang khỏi trạng thái Tâm tự-giác-biết mới chính là vọng tưởng, vì thế đừng xao lãng! Bất kỳ ý niệm nào khởi lên, cứ để chúng hiện khởi, nhưng đừng theo đuổi chúng và cũng đừng ngăn chận chúng.
Vậy điều gì cần được thực hiện? Bất kỳ thông tin nào của đối tượng được tiếp nhận từ các cửa giác quan hiện khởi, chúng chỉ là sự xuất hiện của các hình thái, không phải để bám chấp vào chúng mà thay vào đó, con hãy an trú vào kinh nghiệm tươi mới nguyên sơ, giống như một đứa trẻ đi loanh quanh để nhìn ngắm một ngôi đền kỳ diệu mà không dừng trú lại bất kỳ chỗ nào. Tất cả những khoảnh khắc thuộc về hiện tượng của Tâm ở ngay đúng vị trí của chúng, hình thái của chúng không bị bóp méo, màu sắc của chúng không bị thay đổi, vẻ đẹp của chúng được để nguyên vẹn. Hơn nữa, nhờ việc giữ cho những thông tin ghi dấu nơi các cửa giác quan được tinh nguyên, không bị pha trộn với sự Tham muốn và những niệm tưởng Bám Chấp, nên tất cả những hình thái ảo huyễn do Tâm hiện khởi đều là trạng thái giác biết rõ ràng và vô phân biệt của tánh Không sáng tỏ.

Một số hành giả với căn cơ thấp có thể cảm thấy bối rối trước những giáo lý "thâm sâu và quảng đại", và nếu như Thầy có thể cô đọng nội dung ấy thành một lời khai thị có sức ảnh hưởng mạnh mẽ cho họ, Thầy sẽ nói rằng: Khoảng trống của sự dừng nghỉ giữa một niệm và sự khởi sinh của niệm kế tiếp chính là khoảnh khắc bất biến của Ý Thức hiện tiền (tại-đây-và-bây-giờ), chẳng phải đó là sự giác biết trọn vẹn và rõ ràng sao? Ho! Đó chắc chắn chính là thực tại thuần khiết! Và vì con không thể an trú trong không gian của sự hay biết như thị thuần khiết, nên một niệm sinh khởi là chuyện khó tránh khỏi, đúng không? Niệm tưởng đó là sự biểu hiển sáng tạo của thực tại thuần khiết! Nếu con thất bại trong việc nhận biết ý niệm ngay khi nó sinh khởi, nó sẽ sản sinh ra thêm những suy nghĩ phán xét lang thang bất định, có thể gọi tên là "chuỗi ảo vọng" và đây chính là căn nguyên của Luân Hồi. Khi con nhận biết được ý niệm lúc nó mới bắt đầu khởi và chỉ để nguyên như vậy mà không chạy theo nó, thì bất kỳ ý niệm nào sinh khởi cũng đều lập tức được giải phóng vào trong thực tại thuần khiết của Pháp Thân.


~ Dudjom Rinpoche

Phật Giáo Là Gì và Không Phải Là Gì?


 
Người ta thường hỏi tôi rằng: "Tóm gọn lại thì Phật Giáo là gì?" Hoặc họ hỏi, "Cái nhìn cụ thể hay tư tưởng Triết học riêng của Phật Giáo là gì?"

Thật không may cho phương Tây, tại đây, Phật Giáo dường như đã đổ bộ vào trong giới hạn của các thứ Tôn Giáo, ngay cả trong phạm vi tự-lực hoặc lãnh vực tự-cải-tiến, và rõ ràng là nó đang tồn tại trong xu hướng thuộc lĩnh vực Thiền tập. Tôi muốn đưa ra lời thách thức trong việc xác lập một định nghĩa phổ biến về việc tu Thiền của Phật Giáo.

Nhiều người nghĩ rằng Thiền là hành động gì đó phải tiến hành với sự thư giãn, với việc ngắm nhìn cảnh hoàng hôn hoặc những con sóng ở bãi biển. Những cụm từ thật duyên dáng như "buông xả" và "sống thảnh thơi" thường xuất hiện trong Tâm. Theo quan điểm nhìn nhận của Phật Giáo thì việc hành Thiền cần một chút gì đó nhiều hơn như vậy.

Đầu tiên, tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải xác định bối cảnh thật sự của Thiền Phật Giáo. Điều này được gọi là Tri Kiến, Thiền Tập và Hành Động; nếu gộp chung lại với nhau thì sự phối hợp của Kiến-Thiền-Hành là một cách khá khéo léo để thấu hiểu về Đạo lộ (con đường dẫn đến Giải Thoát). Mặc dù chúng ta không thể sử dụng cách biểu đạt như vậy trong cuộc sống hàng ngày, nhưng nếu suy nghĩ về nó thì chúng ta luôn luôn có thể hành xử đúng theo hình thái Kiến-Thiền-Hành. Ví dụ, nếu muốn mua một chiếc xe hơi, chúng ta sẽ chọn chiếc nào mình nghĩ là tốt nhất, đáng tin cậy nhất và v.v... Vậy thì, "Tri Kiến" trong trường hợp này là ý tưởng, hoặc là niềm tin rằng chúng ta sẽ có một chiếc xe tốt. Tiếp đến, "Thiền Tập" là việc suy tư và làm quen dần với ý tưởng đó, và "Hành Động" là việc chúng ta thật sự mua chiếc xe, lái xe và sử dụng nó. Quá trình này không nhất thiết phải là một điều gì đó liên quan đến Phật Giáo, nó là việc mà chúng ta luôn tiến hành vào mọi thời điểm. Bạn không cần phải gọi nó là Tri Kiến, Thiền Tập và Hành Động. Bạn có thể nghĩ về nó như là "ý tưởng" khởi đầu, "làm quen" với ý tưởng và thật sự "đạt được" như ý tưởng ấy.

Vậy thì Tri Kiến cụ thể mà một Phật tử cần cố gắng trở nên quen thuộc là gì? - Phật Giáo được phân biệt và nhận dạng bởi bốn tính chất, hay còn gọi là "bốn dấu ấn". Thực chất, nếu như tất cả bốn dấu ấn này được tìm thấy trong một con đường (Đạo lộ) hoặc một Triết lý nào đó, thì việc gọi tên nó là Phật Giáo hay không chẳng còn quan trọng nữa. Bạn có thể gọi nó bằng bất cứ tên gì bạn thích; những từ ngữ như "Phật tử" hoặc "Phật Giáo" không còn quan trọng. Điểm chính yếu là nếu như Đạo lộ nào có chứa bốn dấu ấn này, nó có thể được xem là con đường của Đức Phật.

Do vậy, bốn đặc điểm có tên gọi là "Bốn Pháp Ấn", bao gồm:

Tất cả mọi thứ được chắp ghép nên đều Vô Thường.

Tất cả các cảm xúc đều Khổ Đau. Đây là điều mà chỉ có Phật tử mới đề cập đến. Nhiều Tôn Giáo tôn thờ tình yêu thương với những ngày lễ kỷ niệm cùng các bài Thánh ca. Nhưng Phật tử thì nghĩ rằng, "Những điều đó cũng chỉ toàn là Đau Khổ".

Tất cả mọi hiện tượng đều có bản chất là Không; chúng vốn không thật sự tồn tại. Điều này thực chất là Tri Kiến rốt ráo của Phật Giáo, ba điều kia lấy Pháp Ấn thứ ba này làm nền tảng.

Pháp Ấn thứ tư là Niết Bàn vượt ra ngoài mọi Cực Đoan.

Nếu không có bốn Pháp Ấn này, con đường của Phật Giáo sẽ trở thành hữu thần, chấp chứa những giáo điều tín ngưỡng, và toàn bộ mục đích của Phật Giáo cũng sẽ bị mất đi. Mặt khác, bạn có thể gặp một huấn luyện viên lướt ván, người này có thể chỉ dẫn cho bạn những giáo lý về cách thức ngồi ngắm hoàng hôn trên bãi biển: nếu những gì ông ấy nói hàm chứa tất cả bốn Pháp Ấn, nó sẽ là Phật Giáo. Những người Tây Tạng, Trung Quốc, hoặc Nhật bản có thể không thích sự thật này, nhưng việc thuyết giảng Phật Pháp thì không nhất thiết chỉ gói gọn trong một hình thức liên quan đến "truyền thống". Bốn Pháp Ấn khá tương quan với nhau, rồi bạn sẽ hiểu rõ hơn khi tham khảo những nội dung tiếp theo.

Mời quí vị tải và đọc đầy đủ nội dung tại đây

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2021

Lời Khuyên của Bậc Hành Giả

 


Đừng dính mắc vào hình tướng bên ngoài,
Tâm của con mới thật là vị Đạo Sư (Guru) vĩ đại.

Đừng tin mê vào những quyền năng huyễn thuật,
Sự chuyển hóa thật sự nơi Tâm mới là sức mạnh mầu nhiệm cao quý.

Đừng dựa dẫm vào lực gia trì,
Liên tục gìn giữ Tâm Chánh Niệm mới chính là nguồn đại ân phước.


~ Togden Amtrin, Thrinle Lodrö
*Hình: bên trái là Togden Amtrin và bên phải là Togden Ajam.


Do not cling the external physiognomy.
Your mind is your own real great guru.

Do not superstitious magic powers.
Real change in mind is great magic power.

Do not rely on the blessing.
Keeping Mindfulness continually is great blessing.


~ Togden Amtrin, Thrinle Lodrö
*Photo: Togden Amtrin left with Togden Ajam right.


(Eng Source: Naldjor's FB)

Đông

 

Trời ạ, Đông về!!!
Cái chân đi bị trói quá lâu dễ khiến mình buông xuôi theo tính thích nghi sự đủ đầy và tiện lợi của hoàn cảnh, dễ dính mắc vào cái trạng thái quá an lành, thụ động không mấy mong ước của Quả lành hiện tại. May là biết chút Phật Pháp nên cũng kịp thời nhận ra mức độ chay lười và luyến ái của mình mà điều chỉnh. Lúc này, quả thật Vô Thường trở thành một sự cứu rỗi cho cơn ngủ mê! Cái lạnh của mùa Đông giá buốt, lạnh lùng như hiện thực của mỗi cuộc đời, như sự cô độc của một con sói, như sự hoang dại của một bầy sõi, như một bầu rượu cạn dưới ánh trăng ngà! Bây giờ mình đã bớt sợ lạnh, mình đã bớt nhớ những nơi chốn lạnh lẽo thường xuyên đi về, mình đã bỏ dần thói quen hoài cổ, nhưng đâu đó vẫn còn sót lại trong Tâm những thứ tục lụy khiến cho lòng cảm thấy ấm áp trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như một cái chớp mắt nếu đem so với dòng Luân Hồi dài bất tận. Ấm áp hay lạnh lẽo vốn là những thứ mình đã, đang và sẽ tiếp tục cảm nghiệm được của đời sống. Nhưng, điều quan trọng Phật dạy là, chớ để cho những niềm tục lụy đó tiếp tục gây nên hệ lụy là cơn lạnh rét mướt cắt vào da thịt của mùa Đông đời kéo dài vạn niên. Hãy biết tự sưởi ấm bằng ngọn lửa chánh Pháp bên trong mình.



Lạc Hải Âm
HL 04/12/21


P/S: Vừa viết xong cũng chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật của một người mình đã từng có nhiều niềm thương, người đã làm nên những tháng ngày rộn ràng và chuỗi sống hoài cổ hết sức đẹp đẽ của mình. Anh cũng thích nhìn ngắm những vùng phủ trắng Tuyết bên ngoài, hay anh cũng yêu những giây phút trầm mặc cô độc của cõi Tâm! Happy Birthday! ❄❄❄☃️☃️☃️❄❄❄

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2021

Quan sát Suy Nghĩ


Trong suốt vô lượng kiếp sống, con đã duy trì một niềm tin ngoan cố vào sự hiện hữu thật sự của bản thân như một cá thể và của mọi hiện tượng như là toàn thể. Sự bám chấp vào niềm tin này ảnh hưởng lên con là quá sức mạnh mẽ khiến con khó có thể tự giải thoát mình khỏi nó qua việc chỉ đơn thuần bác bỏ sự hiện hữu của chúng. Điều thật sự cần thiết đối với con là việc bản thân con phải nhận thấy rõ ràng và trực tiếp rằng không có 'Tôi' hay bất kỳ một hiện tượng nào có một thực thể dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu như con cố gắng ngăn chặn dòng chảy của một con suối bằng cách bịt nó lại bằng tay hay dùng một viên đá để ngăn lấp, áp lực của dòng nước có thể sẽ áp đảo những nổ lực của con trong vòng vài giây. Tương tự, một cố gắng nào để ngăn chặn những dòng chảy mạnh mẽ của ý niệm thường khởi sinh trong lúc con hành thiền sẽ chắc chắn thất bại, thậm chí có thể mang đến những vấn đề nguy hiểm về mặt tâm lý. Những suy nghĩ và cảm xúc mà con cố gắng đè nén sẽ lại khởi hiện và trở thành giống như những kẻ thù của con trong khi hành thiền.

Phương pháp đúng đắn là việc nhận ra rằng những ý nghĩ sẽ không là thứ gì thực sự trở nên hiện hữu - chúng không có điểm bắt đầu, không thể duy trì hay ngừng lại. Không quan trọng về việc chúng có thể hiện khởi nhiều bao nhiêu, nếu con biết cách phóng thích chúng ngay khoảnh khắc chúng hiện khởi, chúng sẽ không thể gây hại cho con. Thời thiền của con sẽ không bị hủy hoại bởi những suy nghĩ, và cũng không nên xem là có tiến bộ khi những suy nghĩ vắng lặng.

Những thị trấn và miền quê mà một người khách du lịch nhìn thấy qua khung cửa sổ của toa tàu lửa thì không có khả năng làm chậm đoàn tàu và đoàn tàu cũng không có tác động gì đến những hình ảnh đó. Chúng không gây phiền phức cho nhau. Đây là cách thức mà con nên quan sát những ý nghĩ khởi sinh nơi Tâm trong lúc hành thiền.


~ Dilgo Khyentse Rinpoche


(Eng Source: Padmamalla's IG)

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2021

Vượt khỏi mọi Khái Niệm

 


Một trong những vai trò tôi quý trọng là gì?
Đó là những khái niệm.
Đau đớn là một khái niệm.
Sự bó buộc là một khái niệm.
Hãy an trú trong Tâm tỉnh thức vượt khỏi mọi khái niệm.
Hãy để cho cái-ngã-vượt-ra-ngoài-bản-ngã quán xét về những khái niệm và không khái niệm của: Đau và không Đau.
Cảm giác đau đớn giống như một đám mây, khởi hiện thoáng qua Tâm tỉnh thức.
Những sự bó buộc, tiếng dạ dày sôi, những cơn đau là những hình thức mãnh liệt khởi hiện khi Tâm tỉnh thức.
Hãy trú trong Tâm tỉnh thức và để cho sự tỉnh thức dần trở nên lớn mạnh hơn những cơn đau.
Trong sự tỉnh thức lớn rộng như bầu trời,
Không có chỗ cho những khái niệm trú ẩn.
Hãy để cho chúng đến. Hãy để chúng biến đi.
Có ai nắm níu những cơn đau?
Nếu bạn trở thành một với cơn đau,
Thì sẽ chẳng có ai bị thương tổn.
Đó chỉ là những cảm giác khi tâm chú ý đến và được đặt tên là "cơn đau".
Không có ai nắm giữ cơn đau cả.
Điều gì sẽ xảy ra khi không có ai nắm giữ cơn đau?
Đau chỉ là đau.
Thực chất không chỉ thế, cơn đau chỉ là một định danh (một cái tên được gán đặt).
Hãy cảm nhận những cảm giác.
Hãy vượt thoát khỏi mọi khái niệm,
Nhưng vẫn giữ sự tỉnh thức ở thực tại.
Ngoài ra, chẳng còn gì cả.
Hãy kinh nghiệm như thế.
Hãy để mọi sự như nó là.


~Yonger Mingyur Rinpoche


(Eng Source: Padmamalla's IG)

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2021

Xả Ly



Xả Ly không phải mang ý nghĩa là bạn thay đổi màu da, đắp y hoặc không trang điểm. Mọi người, mỗi con người chúng ta đều cần học hạnh Xả Ly. Có phải điều này đồng nghĩa với việc phải từ bỏ thứ gì đó? - Vâng, đúng vậy - tất cả chúng ta phải xả bỏ thứ gì đó - nhưng thứ mà chúng ta cần từ bỏ ấy thì tùy thuộc vào quyết định của mỗi cá nhân; mỗi chúng ta phải tự kiểm tra lại mình xem thử những suy nghĩ cực đoan nào thường xuất hiện trong Tâm và một khi chúng ta xác định được chúng là những tư tưởng nào rồi thì chúng ta nên ung dung giải quyết chúng. Đó là cách thức để Xả Ly ... tức là xử lý những tư tưởng cực đoan theo cách thức thật thong thả. 

Tôi không cần phải nói cho bạn về những đặc điểm liên quan đến những cảm xúc phiền não của bạn - hẳn là bạn đã tự kinh nghiệm tình huống "khi Tôi không có được món này hay món kia, Tôi phát cáu lên được!" Như thế, bạn có thể tìm ra điều bạn cần phải làm để điều- chỉnh-lại-chính-mình khi hướng đến mục tiêu hạnh phúc. Đây là ý nghĩa tôi muốn chia sẻ khi đề cập đến trạng thái ung dung trong vấn đề Xả Ly. Tuy nhiên, tôi sẽ không đề cập về những chi tiết của hạnh Xả Ly, mà chỉ nói về bản chất cốt lõi của nó. Mỗi chúng ta phải hiểu được sự đa cảm và những cảm xúc thô thiển của mình, những vấn đề chúng mang lại và phương pháp để điều chỉnh chúng. Đó chính là Xả Ly.

Khi Lama Je Tsongkhapa giảng giải về hạnh Xả Ly trong những phần giáo huấn Lamrim (Đạo Lộ tu tập) của Ngài, Ngài đã phân tích vô cùng tỉ mỉ về sự xung đột trong bản ngã, những hệ lụy của nó, làm thế nào và tại sao một người trở nên bất mãn, vì vậy bạn có thể tự mình nghiên cứu phần giảng luận sâu rộng ấy.

Nếu nghiên cứu và học hỏi, bạn sẽ nhận ra rằng thực chất việc Xả Ly không hề đơn giản. Theo quan điểm Phật Giáo, nó có nghĩa là bạn đang học tập về chính mình bằng việc hiểu ra cách thức bản ngã hoạt động thế nào trong Tâm bạn và làm thế nào nó hiển bày qua những tình huống của đời sống cũng như các mối quan hệ của bạn. Vì thế, nó cần rất nhiều Trí Tuệ. Bạn không thể chỉ nói rằng, "Ồ, tôi phải xả ly", và rồi tự đè nén bản thân. Nó không hề hoạt động theo cách đó. Xả Ly và Thiền Tập phải đi cùng nhau.


~ Lama Thubten Yeshe


(Eng Source: Padmamalla's IG)

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2021

FOREVER

MÃI MÃI - Stratovarius

Đứng thinh lặng một mình trong thời khắc màn đêm buông xuống,
Mùa đông của cuộc đời dường như đã đến quá nhanh,
Hồi ức chợt đưa tôi trở về những tháng ngày thơ bé,
Nơi có bao điều đẹp đẽ tôi vẫn ấp ôm đến bây giờ.

Ôi, lúc ấy tôi đã hạnh phúc biết dường nào,
Quãng đời tuổi thơ không buồn lo và đau khổ,
Bước chân thong dong băng qua những cánh đồng xanh ngát,
Để từng giọt nắng ban mai trong lành rót vào trong đôi mắt.

Tôi sẽ luôn ở mãi chốn đó, cũng như ở khắp mọi nơi.
Tôi như những hạt bụi tung bay cùng với gió,
Tôi như một ngôi sao lấp lánh giữa trời sao phương Bắc,
Tôi chẳng dừng chân ở bất cứ nơi nào
Vì tôi như cơn gió lướt qua khắp vạn núi rừng...

Nếu như cuộc đời này là... mãi mãi...
Liệu bạn sẽ mãi ở đó...chờ đợi tôi...?


Lạc Hải Âm dịch Việt ngữ
19/11/21



P/S: Một bài hát tôi yêu thích suốt từ thời niên thiếu cho đến tận bây giờ. Từng câu chữ và giọng ca trầm lắng mạnh mẽ như khắc sâu vào Tâm, làm nên phần tính cách của tôi từ dạo ấy và cũng như dự liệu tương lai của tôi. Tôi đã và đang sống cuộc đời như một hạt bụi giữa hư không bao la, như một thiên thể trong vạn dải ngân hà rộng lớn, như một cơn gió tự do chẳng nơi nào có thể trói buộc, chẳng nơi chốn nào có thể dừng trú mãi mãi...Trong cuộc Luân Hồi dài vô tận, tôi mang theo bên mình bao niềm hạnh phúc gom nhặt được qua muôn nẻo đường...
Yêu mến tặng phần chuyển ngữ cho Janghye Eo - người bạn thân thiết từ thuở ấu thơ của tôi cùng sự hồi tưởng về bao ký ức đẹp ở Đà Lạt, trong ngôi nhà cũ có căn áp mái gỗ, thơm mùi sách cũ, có một vườn lan và khoảnh sân nhỏ nằm dưới tán thông già tròn to, thân thẳng tựa như một cây nấm khổng lồ 🍁
 

 
FOREVER - Stratovarius
 
I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to childhood
To days I still recall

Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes

I'm still there everywhere
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees

Will you wait for me forever?



Thứ Tư, 17 tháng 11, 2021

Tôi nuôi Chuột (2)

 

"Vạn hữu ở đời do chư Duyên mà có, có rồi phải mất. Đức Phật, Bậc Đạo Sư của ta đã thuyết giảng những duyên Sinh và Diệt đó."

Em nhỏ bị thương đã chết, không vì các vết thương làm cho kiệt sức, mà chết vì lạnh! Gần như cả ngày tôi đã quan sát thật kỹ em ấy, em bị tróc 1 mảng da đầu, miệng hơi sưng, em vẫn còn ngọ nguậy được nhưng không thể bò nhiều ngoài việc quanh quẩn bên mẹ. Nhưng mẹ chuột nào có phân biệt được đứa nào ra đứa nào, nó cứ vô tư đè lên mấy đứa nhỏ, mà nhiều nhất là em đang bị thương vì em không bò nhiều được. Tôi cố gắng lắc lư lồng để em được lăn vào lòng mẹ và cũng để em có cơ hội ngậm ti mẹ chút nào hay chút ấy. Đến chiều, em có vẻ mạnh hơn 1 chút. Lần này tôi lại chủ quan, trong vòng khoảng 2.5 tiếng không chạy ra quan sát thì em đã cứng đơ nằm một phía, mẹ chuột và 2 em nhỏ kia nằm 1 góc. Vậy là, Duyên của tôi với em tới đây đành dứt vì sự lơ là của mẹ chuột, và vì sự chủ quan lơ đễnh của tôi. Tôi thấy mình gánh phần lớn trách nhiệm trong đó vì dù sao thì mình cũng có trí khôn của loài người, còn dù có là chuột mẹ đi chăng nữa cũng khó có thể trách 1 con vật với trí khôn hạn hẹp, và cũng lần đầu tiên làm mẹ. Cái chết của em nhỏ lại dạy cho tôi bài học về sự cẩn trọng, kiểm tra tới lui không bao giờ là thừa, cũng giống như việc kiểm tra lại Tâm mình trong từng phút, càng kiểm nhiều thì sức Chánh Niệm càng mạnh hơn chứ không bao giờ là dư. Lần này em nhỏ ấy đi thật, lòng tôi như buông xui trước những mối duyên đã đến, đã xảy ra, và đã mất đi. Liệu thần thức của em có nhớ được câu chú Lục Tự Đại Minh mà tôi trì niệm suốt cả ngày để tiếp sức cho em? Mong rằng em có một tái sinh tốt đẹp hơn và thọ mạng được lâu dài hơn.

Lúc gắp em ra ngoài, mẹ chuột quan sát kỹ lắm. Nó dường như đã nhận thấy lỗi của mình, nó không dành lại con. Nhưng đến hồi đưa em ra khỏi lồng thì nó nhìn theo và rú lên vài tiếng đau đớn. Mẹ chuột đã có em nhỏ được hơn 1 ngày, mối quan hệ mẹ con đã thiết lập trong khoảng thời gian ấy và dù là con vật đi nữa, nó cũng đã đau đớn khi đứa con "của mình" bị mất đi. Sự ái luyến, dính mắc ấy dù chỉ mới trong 1 ngày hay nếu cộng luôn cả thời gian mang thai với công sức nuôi dưỡng bào thai tầm 20 ngày đi nữa, thì hễ cái "bản ngã", cái "Tôi" còn tồn tại, hẳn nhiên là sẽ phải có cái "của Tôi" và "sầu, bi, khổ, ưu, não" sẽ luôn ẩn tàng nơi sự chấp ngã đó, đến khi đầy đủ nhân duyên thì nó xuất hiện và làm tổn thương đến cái "Tôi" một cách nhẹ nhàng hoặc vô cùng sâu sắc.

Tôi tiếp tục nuôi và theo dõi mẹ con Chuột và cũng kiểm tra thường xuyên hơn trong đêm. Qua đêm hôm sau và đêm kế tiếp nữa thì tôi phát hiện ra 1 sự thật phũ phàng. Chuột mẹ ăn và ngủ ngoan hiền vào ban ngày nhưng đêm đến nó thức 1-2 hoặc 3 tiếng để cắn phá và lồng lộn tơi bời trong lồng. Trong lúc ấy, nó đạp mấy đứa nhỏ không thương tiếc, nó như 1 kẻ điên không còn ý thức được việc nó làm nữa. Tầm khoảng 1 tiếng thì nó ngưng và lại ngủ nhưng không chủ động ôm con mà để con tự bò đi tìm nó. Như vậy, tôi mập mờ đoán ra được nguyên nhân cái chết của đứa đầu tiên. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao em ấy nằm 1 góc tách hẳn với 3 mẹ con chuột, và có lẽ từ đêm hôm ấy, chuột mẹ đã bắt đầu cắn phá vào ban đêm nhưng không mạnh bạo và điên cuồng như những đêm tiếp theo.

Kể từ khi phát hiện ra sự thật đó, tôi mất ngủ theo. Tôi thường nằm nghe tiếng 2 đứa nhỏ kêu éc éc trong đêm (thi thoảng chứ không liên tục), rồi canh đến khi chuột mẹ ngủ thì chạy ra hất 2 đứa nhỏ vào gần mẹ. Cảnh trạng lúc nào cũng là các em nhỏ xụi lơ nằm 1 góc. Nhưng cứ đến sáng ra là mọi chuyện lại như thường, 2 em vẫn lanh lợi, vẫn ấm áp nằm trong lòng mẹ nên tôi cảm thấy cũng an ủi. Tôi thầm nghĩ, con cái sinh ra không lựa chọn được cha mẹ của chúng nên âu cũng là do Nghiệp lực đưa đẩy và chuột mẹ chắc sẽ không nỡ đạp chết con mình. Nhưng đến đêm thứ 5 thì trong tôi lại khởi lên cảm giác bất an khi nghe 2 đứa nhỏ kêu. Tôi định bụng sáng ra sẽ dứt khoát đem thả mẹ con chuột vì sợ 2 đứa nhỏ bị đạp chết. Thế rồi, sáng ra trời mưa và nhìn vào lồng thì tôi lại thấy khung cảnh yên bình của 3 mẹ con quấn vào nhau ngủ ngon lành. Tôi nhìn kỹ 2 đứa thì thấy lỗ tai đã sắp mở, con mắt đen đã hiện rõ và phần mõm của 2 em cũng to dày hơn. Thế là tôi vui trở lại, tôi lại nghĩ chắc là do mình lo xa quá chứ đúng là 2 đứa nhỏ không sao thật! Rồi nhìn trời mưa, tôi cũng sợ hành động vứt bỏ của mình lại khiến cho 2 em chết sớm vì mẹ chuột vô trách nhiệm sẽ bỏ đi ngay hoặc chết trong lúc mẹ chuột đi kím thức ăn. Vậy nên, tôi thay đổi ý định và lần này nói thầm với mình rằng sẽ nuôi các em đến lúc chạy nhảy rồi mới thả luôn cả 3 mẹ con, tự nhủ sẽ không suy nghĩ linh tinh thối chí nữa.

6h chiều cùng ngày, trời sập tối. Tôi kiểm tra và mọi chuyện vẫn an lành. Đêm tạnh mưa, tôi cũng không nghe thấy tiếng các em kêu nên nghĩ có lẽ mẹ chuột bữa nay đã có tiến bộ, chắc bệnh "hậu sản" của nó đã thuyên giảm và có lẽ quyết định giữ tụi nó lại của mình lúc sáng là đúng đắn. 9h30 tối, tôi kiểm tra trước khi đi ngủ thì...ôi trời ơi...cả 2 đứa đều đã chết...1 xác đã khô và cứng dần, một xác thì mềm nhũn...Tôi đã sai, đã sai hoàn toàn trong mọi cách nghe, nhìn và suy tư. Sự thật vẫn là "vạn hữu do Duyên" chứ không hề do sự quyết định của Tôi. Gì là tốt, gì là xấu??? Không gì cả, và nó luôn xảy ra theo chiều hướng Duyên Nghiệp của riêng nó. Tôi chỉ là 1 Duyên trợ trong hàng tỷ Duyên giúp duy trì sự sống cho những đứa nhỏ, có thể là kéo dài hơn 1 chút, cũng có thể là đẩy nhanh hơn 1 chút do quyết định của Tôi, nhưng mọi chuyện chắc chắn phải diễn ra theo mối tương liên của Luật Nhân Quả và vận hành theo đó...Tôi chợt nghĩ, chết chưa phải là hết đối với chúng sanh không biết Pháp, vì vậy kết thúc kiếp này là sự khởi đầu một kiếp khác. Hy vọng rằng, nhờ gieo duyên với những câu Minh Chú mà dòng tâm thức của các em được chuyển sang một kiếp mới an lành hơn, dễ chịu hơn là bị tra tấn, dày xéo hàng đêm...

Có lẽ đại đa số mọi người sẽ nghĩ rằng đây là một kết thúc bi thảm vì cả 3 đứa nhỏ đều chết - 1 đứa 1 ngày tuổi và 2 đứa 6 ngày tuổi, cả 3 chưa kịp mở mắt nhìn đời. Nhưng nhờ quy luật Nhân Quả tương tục 3 thời (Quá khứ - Hiện tại - Vị lai) cá nhân tôi lại cho rằng đây là một kết thúc mở có hậu. Kết thúc mở vì tương lai không thể đoán định bằng trí phán xét của một con người bình phàm. Kết thúc có hậu vì nó đem lại sự giải thoát cho tất cả nhân vật liên quan, kể cả tôi: 3 em nhỏ được Giải Thoát khỏi 1 kiếp ngắn ngủi như là sự trả nợ Duyên Nghiệp Xấu với mẹ Chuột, mẹ Chuột sẽ được thoát khỏi lồng vào ngày mai, và tôi được giải thoát hoàn toàn khỏi những mối âu lo bận tâm để quay trở lại với việc tu tập của mình.



"Được làm người có dễ đâu?

Được làm người khó sống lâu trên đời!

Được nghe Chánh Pháp tuyệt vời,

Được vui gặp Phật ra đời, khó thay!"

 

HL 17/11/21

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2021

Tôi nuôi Chuột (1)

Mấy hôm rồi, trời trút mưa cả ngày lẫn đêm, nước nhiều tới nỗi tạo thành vài khe suối nhỏ chảy xuyên qua am thất, tôi chỉ còn nghe được 3 thứ tiếng động thay phiên nhau mỗi lúc: tiếng mưa xối trên mái tôn, tiếng suối đổ, tiếng đá lăn...thiết nghĩ sợ Vô Thường xảy ra giữa đêm như đất sạc lở, cây bật gốc ngã đè thất, hay sét đánh trúng thất trong lúc tôi đang say giấc nên tôi ngủ chập chờn, và cũng cố để ý những giấc mơ vì biết đâu được mình đã chết và đang phiêu du trong trạng thái trung ấm để tìm chỗ sanh ra mới thì sao?! Cuộc sinh tử luôn luôn khó lường!

Vào một đêm trời vẫn đang mưa thì có một con chuột chù xuất hiện, chuyện dĩ nhiên là nó cắn phá nhưng con chuột này lại quá mạnh dạng và dai dẳng so với những con chuột mà tôi kinh nghiệm trước đây. Có lẽ nó đói quá, tôi nghĩ: "thôi thì để cho mày vào lồng rồi tao lấy đồ cho ăn, chứ cắn lung tung là không được và rồi tao cũng sẽ mất ngủ!" Kết quả là em ấy vào lồng liền sau 3 nốt nhạc. Mấy hôm sau trời vẫn mưa nên chưa đem em ấy đi thả được. Đặt lồng ở chỗ khô ráo bên dưới thất, tôi nhận ra ẻm là 1 con chuột xinh xẻo chứ không phải 1 tên mặt dày như đêm hôm nọ và tôi cứ đều đặn "nhờ" em ăn giùm các thứ bánh còn chất đống...đến chiều ngày thứ 3, cũng là hôm trời hơi ráo mưa thì "ôi thôi rồi nồi sôi!!!" - đi cho ẻm ăn mới phát hiện là ẻm đã sinh ra 3 đứa con đỏ hỏn, 1 đứa lại còn đang kẹt đầu vào lỗ lồng và chuyển màu tìm tái... tôi bối rối quá, không biết làm sao, rồi tự trấn an mình phải cứu cái đứa nhỏ kia trước đã...thế là lần đầu tiên tôi dùng tay mình di vào đầu đứa nhỏ, xê nghiêng cái lồng qua lại mấy lần và mất chừng 15' vã mồ hôi thì đứa nhỏ mới chịu đút đầu vô trong... tôi thở phào, nghĩ thầm "nếu bây giờ mở lồng cho chuột mẹ thì nó cũng chẳng biết đem con đi trú ở đâu, có nơi nào không ngập nước ngoài chút xíu đất bên dưới thất này, và rồi ẻm lại tìm đến phá lung tung đòi ăn để có sữa nuôi con...vậy nên có lẽ tôi phải nuôi chúng luôn cho đến khi tụi nhỏ mở mắt biết chạy rồi đem thả 1 lượt vậy!" Rồi tôi bỏ bìa vào trong cho mấy ẻm nằm, đặt bìa chặn các phía để mấy đứa nhỏ khỏi đun đầu ra. Cứ chốc chốc tôi lại chạy ra ngó xuống thì đoán rằng chắc là con chuột cũng làm mẹ lần đầu tiên nên nó chưa biết chăm cho con lắm: nó đặt 3 đứa nhỏ sang 1 bên, còn bản thân thì nằm cuộn tròn trên đóng bánh. Sau sợ chúng bị lạnh nên trước khi sập tối, tôi phủ 1 lớp nilon che sương lên trên, cũng cẩn thận lấy 1 cục đá chặn lên để gió khỏi tung. Vậy là tôi chắc mẫm 4 mẹ con tụi nó sẽ an ổn trong đêm nay, tôi vui thầm.
 

Đến tầm 8h30 tối, sợ tụi nó không đủ ấm nên tôi tính đem lồng bỏ vào trong thùng mì trước khi đi ngủ. Chưa kịp thực hiện thì nghe "chéo chéo" phía ngoài, tôi vẫn cứ "thủng thẳng" cho xong việc mình rồi mới ra xử lý. Nào ngờ...tầm 3' sau đi ra thì chứng kiến 1 cảnh tượng kinh hoàng... soi đèn pin vào chỗ cái lồng thì thấy các mảnh bìa nằm trơ trọi tan hoang. Cái lồng đâu rồi?? Sao tiếng chuột con vẫn kêu chéo chéo??? Chuột mẹ làm cái lồng lăn ư?? Tôi vội rọi xuống dưới thì thấy bóng dáng 1 con chuột khác (hình như vậy, hoặc con gì tôi nhìn ko rõ) to và dài, nó vẫn cố dùng miệng cắn ngay cái tay cầm lồng và lôi cái lồng đi khiến cái lồng tiếp tục lăn, thấy tôi lù lù đi xuống vậy mà nó vẫn chưa từ bỏ ý định, tranh thủ tấn công vào cái lồng 2-3 lần, nó xông vào cắn rất mạnh ...Vừa xua con thú kia vừa đi vòng xuống dưới thất, tôi rọi đèn vào lồng thì....Trời ơi... tôi bủn rủn hết cả chân tay...cái lồng đương nhiên là lăn mấy vòng, 1 đứa nhỏ mắc kẹt đầu vào lỗ và bị treo thẳng đứng, máu me tùm lum, 2 đứa kia thì bị miếng bìa che bên dưới và chuột mẹ đè lên, còn chuột mẹ cũng đang thất kinh hoảng sợ. Tôi chết điếng ngừi không biết xử lý làm sao, trong đầu bây giờ chỉ có hiện lên vài ý niệm " ôi thảm cảnh, nghiệp báo, nghiệp gì mà sao đọa đầy chúng sanh khổ như thế này, tại sao chúng sanh cứ không ngừng gây oan trái cho nhau..." Trong lúc đó, con thú độc ác kia vẫn lảng vảng xung quanh, Tâm tôi đau khổ gào lên giữa màn đêm: "Trời ơi là trời!!!" Gào lên cho đỡ ức chế nhưng thực chất tôi biết không có ông Trời nào giúp hết, tôi lao ra xua con ác ôn kia rồi vội quay lại với chiếc lồng...đứa con bị mắc kẹt và máu me vẫn còn dính đó, tôi hỏi chuột mẹ "mày muốn tao phải làm gì bây giờ?" và cũng là câu tôi tự hỏi chính mình. Nếu một trong mấy đứa nhỏ chết, liệu chuột mẹ có để tôi gắp ra, hay là tôi phải mở lồng để chuột mẹ tự tha mấy đứa sống đi và tự lo cho riêng mình, tôi phải làm sao?? Đang băn khoăn thì thấy chuột mẹ cũng đã bình tĩnh hơn, nó vội tìm gom mấy đứa con, nó đã học được cách dùng 2 tay kéo con ra khỏi lỗ khi thấy tôi làm hồi chiều nên đã tháo đứa nhỏ đang bị mắc trên cao xuống...đó là đứa tôi sợ bị chết nhất vì vừa bị kẹt cổ, vừa lắm máu, nhưng chuột mẹ đã an tâm cho tôi, tôi nhìn thấy nó liếm láp máu cho con mình và đứa nhỏ còn cựa quậy chút đỉnh...Chuột mẹ cũng quay tới quay lui vất vả trong chiếc lồng chật hẹp để tìm đứa con bị che khuất dưới miếng bìa. Ôi, tình mẫu tử thiêng liêng cao quý thật ko chỉ ở riêng mỗi con người mà ở vạn loài sinh linh!!

Mọi chuyện dường như đã có chút khả quan hơn. Tôi xác định là mình sẽ không mở cửa lồng lúc này nếu không thì mẹ con chuột sẽ bơ vơ lạnh lẽo, thậm chí là có thể mấy đứa nhỏ sẽ chết hết vì lạnh chứ không phải vì những vết thương. Tôi nhẹ nhàng đem chiếc lồng đặt vào thùng mì và đem lên để trên hiên thất, lòng nghĩ bụng rằng, nếu ở ngoài không yên vì bị tấn công thì tôi dứt khoát là sẽ kiếm cách nhét cho được mẹ con chuột vào ngủ luôn trong thất với mình. Tôi vẫn còn sợ có đứa chết nên lo lắm, tôi ước giá mà mình là một "hành giả thượng thừa" thì tôi đã có thể dùng thần thông để cứu sống tụi nó dễ như trở bàn tay. Nhưng tiếc thay, tôi chỉ là 1 hành giả sơ-cơ-lơ-tơ-mơ, chỉ mới biết cách tự giải thoát bản thân khỏi cuộc Luân Hồi Sinh Tử ở mức ngấp ngưỡng 50%, tức là tôi còn phụ thuộc vào hai chữ "hên xui" trong việc tự cứu, còn dám nói gì đến việc cứu độ chúng sinh khác?!! Tôi đã từng dịch câu chuyện kể về Thánh Nữ Yeshe Tsolgyal làm cho sống dậy 1 đứa trẻ vừa chết, cô ấy đã làm được dù chưa đạt đến Giác Ngộ toàn vẹn và vì thế, tôi hoàn toàn tin vào năng lực của Chân Ngôn. Tôi cũng nhớ câu chuyện có thật về một vị Thầy tôi quen, Thầy đã cùng nhóm trì niệm Lục Tự Minh Chú để cứu sống 1 bé mèo bị xe cán tả tơi vừa ngay trước mặt họ, bé mèo ấy đã gượng dậy bước đi chập choạng trên bãi máu của mình, rồi vị Thầy đem về chăm sóc và sống luôn đến giờ. Thế nên tôi nghĩ, mình cũng nên nương vào Chân Ngôn lúc này, dù ko có năng lực tự thân nhưng bằng tất cả tình yêu thương của mình hướng về những sinh linh bé nhỏ kia, tôi nguyện cho Chân Ngôn phát huy tha lực cứu chữa. Tôi trì niệm Om Mani Padme Hum thành tiếng để an ủi 4 dòng tâm thức hoảng loạng, tôi quán tưởng Đấng Đại Bi Quán Âm sẽ nghe thấy và rưới cam lồ làm cho những vết thương nhanh chóng liền lại và dịu đi những cơn đau cho tụi nhỏ. Rồi tôi kết thúc trì niệm bằng chú Hư Không Tạng, mong cho mọi sự được thành tựu như ý nguyện. Tôi nghĩ rằng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho tụi nhỏ và mẹ nó, và kết quả còn tùy thuộc vào Nghiệp riêng của tụi nhỏ nữa. Rồi tôi xin Phật ly nến trên bàn thờ, đem ra bên ngoài để soi sáng cho con chuột ác kia sợ mà không bén mảng lại gần. Tôi nghĩ "khắp nơi chỗ nào lại không phải Phật kia chứ?". Mặt khác, nếu Phật còn tại thế, ngọn đèn kia sẽ không nằm trên bàn thờ và Thế Tôn sẽ ủng hộ hành động của tôi, nhưng nay Phật đã Bát Niết Bàn nên nếu ngọn đèn được dùng vào mục đích thiện lành nào mà không vì tự ngã thì cũng đều là phẩm vật thiêng liêng dâng cúng lên Phật. Nghĩ vậy rồi tôi mạnh dạng tiến hành, sau đó tôi vào nằm thao thức nghe xem thử có tiếng động gì của sự nguy hiểm hay không. Tôi lại thầm nhớ đến lời dạy của Giáo Thọ Sư, Sư đã lấy hình ảnh 1 đứa bé được sinh ra và lớn lên trong tù, nó yêu thích biết bao từng bông hoa, khoảng trời trong khu vườn, cả cái góc nằm quen thuộc của nó nhưng nó ngây thơ chẳng nhận thức được rằng mình và mẹ vẫn đang bị nhốt tù. Tương tự là việc của chuột mẹ, dù nằm trong lồng, có thức ăn ngon, có sự bảo vệ của tôi nhưng hiểm họa vẫn luôn rình rập mẹ con nó, ví như sự tấn công bất chợt vừa rồi, hoặc con nó cũng có thể chết vì đạp nhau dành ti mẹ, hoặc chết lạnh vì lọt ra khỏi vòm bụng của mẹ trong phút chốc. Tôi lại liên tưởng tới kiếp người, tin hồi chiều tôi mới đọc được là vác-xin dù có chích 2 mũi nhưng vẫn có thể chết vì nhiễm covid, hoặc giả thoát được covid nhưng con người có biết rằng covid chỉ là 1 trong 1 tỷ lý do đe dọa sinh mạng của họ không? Tôi lại nhớ Sư vẫn luôn lập lại ra rả không mệt mỏi về Tứ Thánh Đế và cầu mong cho chúng tôi được đủ duyên lành chứng ngộ "mọi hiện hữu đều là Khổ vì không có gì nằm ngoài 3 Khổ, nên đam mê thích thú trong cái gì thì cũng là đam mê thích thú trong Khổ..." Miên man suy nghĩ cho đến lúc tôi thiếp đi cũng vào tầm quá nửa đêm.

Gần 4h sáng, vẫn đang trong 1 cuộc mộng lúc gần tỉnh thì tôi vùng dậy vì nghe tiếng "khẹt khẹt" của chuột mẹ. Con chuột kia lại tìm đến, nó bỏ chạy ngay khi thấy tôi và lần này nó cũng không có khả năng làm tổn hại gì đến mẹ con chuột vì tôi đã che chắn và chặn đá kỹ hơn. Tôi chợt nhớ, đêm trước khi chuột mẹ sinh tôi cũng nghe tiếng "khẹt khẹt" và sáng hôm sau lồng cũng lăn xuống phía dưới. Lúc đó, tôi đã đoán tiếng "khẹt" là tiếng của con rắn nào đi qua đòi tấn công chuột chứ nào ngờ đó là tiếng chuột kêu phản vệ đâu? Té ra là con chuột ác kia đã tấn công vì miếng ăn ngay từ đêm trước rồi, nó cũng đói và quyết lôi cái lồng cho miếng bánh phải rớt ra. Cho nên, tôi nghĩ thảm cảnh đêm qua cũng xuất phát từ sự "nghĩ tưởng" sai lầm và quá đinh ninh, chủ quan của mình. Lại một bài học cho tôi về sự quan sát và đừng bao giờ tin chắc vào sự "nghĩ tưởng" (suy nghĩ + tưởng tượng) của riêng mình. Chỉ có bậc La Hán mới không còn tưởng sai lệch. Còn là phàm phu thì phải luôn ghi nhớ lời dạy của Sư Giáo Thọ rằng "không cho cái tưởng của mình là đúng thì 'may ra' lúc đó mình mới đúng, ngược lại là sai bét!". Thật thấm thía làm sao!!! Rồi khi liếc nhìn vào lồng, tôi liên tưởng ngay đến bài Kinh Trung Bộ số 82 - Rathapala, một vị Tỳ Kheo đã chứng La Hán về thăm và tiếp độ cho gia đình, người thân đã dùng vàng bạc chất đống để dụ dỗ vị ấy hoàn tục, vị ấy khuyên gia đình hãy dùng xe chở đi và đem đổ xuống giữa lòng sông vì vị ấy chỉ ra rằng chính chúng là hiểm họa gây nên biết bao cơn sầu, bi, khổ, ưu, não. Vâng! Cảnh mà tôi thấy trong lồng là những mẫu bánh đã được chuột mẹ đặt sang 1 bên, còn nó thì cuộn tròn ôm lấy các con của mình. Nhận thức không khác gì con người trước đống của cải, chuột mẹ dường như đã hiểu ra chính miếng bánh là thứ đem lại hiểm họa cho nó. Về sau, nó còn dấu miếng bánh dưới tấm bìa để che đi sự nguy hiểm và cũng để dành ăn lấy sức nuôi sữa cho con sau cuộc nạn mệt nhoài.

Sáng ra cả 3 đứa nhỏ vẫn còn ngọ nguậy nên tôi cảm thấy phần nào nhẹ nhõm. Tuy nhiên đứa nhỏ bị thương nặng tối qua thì yếu lắm, bị sứt 1 khoảng to trên đầu, miệng sưng và gần như không thế ngậm ti mẹ hoặc chui trọn vào lòng mẹ vì vết thương đau. Tôi biết lo lắng cũng không ích gì vì sống chết cũng tùy Duyên Nghiệp, chỉ tiếp tục trì chú cầu nguyện và hồi hướng trợ duyên cho đứa nhỏ đủ sức vượt qua kiếp nạn. Ở trên hiên cốc với tôi giờ là tạm yên ổn nhưng biết đâu được lũ kiến sẽ hứng chí bò lên tấn công với hàng trăm đốt cắn để dành miếng ăn thì sao? Tôi cũng từ bỏ luôn ý niệm mong mưa hay nắng như ý mình muốn vì nào biết được điều gì tốt xấu sẽ xảy đến cho tôi hoặc 4 mẹ con chuột trong những ngày tới...chỉ biết dặn mình phải thật thận trọng, phải chánh niệm trong từng phút ở hiện tại mà thôi...lời Sư lại vang lên trong đầu tôi "Mọi hiện hữu đều là Khổ, là Vô Thường, là bất trắc, là Vô Ngã..."
 


HL 13/11/21

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2021

Thương

 


Vô thủy Luân Hồi cõi mênh mang,
Đẫm nhớ thương,
Vẫn tơ vương,
Hoài kím tìm nhau,
Lưu dấu vạn nẻo đường.
Bóng dáng xưa chừng nay đổi khác,
Tâm hoài vọng,
Tiếng thê lương.

Đương mùa gió ẩm mang hương xưa,
Bên khung cửa,
Hạt mưa nghiêng,
Trời đất chông chênh,
Thực tại bỗng hiện tiền.
Nghe niềm nỗi tương tư tan vỡ,
Khối yêu hận,
Hóa mù sương.

Lạc Hải Âm
HL 08/11/21

P/S: Bậc La Hán không còn khóc. Các Ngài có chăng chỉ còn vài giây phút ngậm ngùi. Kinh Tương Ưng kể lại rằng, một buổi chiều nọ, Đức Phật đã có giây phút chạnh lòng khi nhìn trong Tăng đoàn vắng bóng hai vị Chí Thượng Thanh Văn, Ngài Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên, hai vị đã xin phép Bậc Đạo Sư của mình được viên tịch trước nên giờ đây Thế Tôn cảm thấy một sự trống trải, nhưng Như Lai tuyệt không có một chút sầu buồn! Phàm phu thì ngược lại, Tâm phàm luôn biến chuyển theo cảnh, không đấm ngực khóc than trước cảnh bất toại thì cũng hả hê vui sướng trước cảnh như ý, dù là cảnh lúc tỉnh hay mộng. Đối với hành giả còn đang tu học, đôi khi "cái biết" của Tuệ vẫn không đủ sức mạnh vượt qua nổi chữ "tình" vốn đã ngấm sâu vào tim, vào máu, vào dòng chảy của Tâm thức từ vô thủy; thế nên, dù họ có thể không bi lụy trước cảnh thực, nhưng đôi lúc cũng khó tránh khỏi cảnh "lệ thiên hàng" trong giấc mơ vì đâu đó vẫn còn lưu giữ một niềm thương sâu chưa dứt.

Kính viếng cụ Tô!🍁

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2021

Gây Hấn chẳng giúp ích gì!

 

Theo truyền thống Phật giáo Kim Cương Thừa, nếu Tâm của bạn đầy tính công kích, bạn không thể làm gì đúng đắn được. Mặt khác, nếu Tâm có sự hiện diện của niềm say mê thì có khả năng là bạn sẽ tiến hành được các hoạt động [một cách tốt đẹp]. Trên thực tế, những tài năng nghệ thuật thường có phần nào đó liên quan tương ứng đến mức độ đam mê, hoặc sự hứng thú mạnh mẽ đối với những phẩm tính hấp dẫn của sự việc. Tính ưa tìm hiểu và dò xét thì chính xác là ngược hẳn với thói gây hấn, công kích. Khi tò mò, trong bạn có cảm giác muốn dò tìm khắp mọi ngóc ngách và muốn khám phá tất cả các khả năng của hoàn cảnh. Sự tò mò được kích khởi bởi những gì bạn đã kinh nghiệm, những gì bạn đã thấy, đã nghe, và như thế bạn bắt đầu quên đi thói hung hăng gây hấn của mình. Cùng lúc đó, Tâm của bạn cũng khá thoải mái, nó đang bị hấp dẫn bởi một niềm say mê lớn hơn. Khi ở trong trạng thái mê đắm, bạn bắt đầu thích thú thế giới, và bạn bắt đầu bị thu hút bởi một số thứ nào đó - hẳn nhiên là điều tốt. Rõ ràng, sự thu hút kiểu đó cũng đòi hỏi việc phải sở hữu và một số chuyện liên quan đến ý nghĩa "phạm vi" đi kèm về sau. Nhưng tính cởi mở cùng với sự mê say thuần túy - không nước, không đá, không soda - là tốt. Nó có thể uống được; nó cũng là thức ăn nữa; bạn có thể sống nhờ nó. Thật khá tuyệt diệu khi chúng ta có niềm đam mê, là thứ chúng ta không tạo nên chỉ vì thích công kích và gây gổ. Nó như là một hình thức tiết kiệm cho sự phong nhã mà chúng ta sở hữu, một điều hết sức tuyệt vời. Chúng ta nên cảm ơn Tri Kiến (lối nhìn/tầm nhìn) của Mặt Trời Phương Đông Vĩ Đại. Nếu như không có niềm đam mê, sẽ không có gì có thể được kinh nghiệm, không việc gì có thể được tiến hành. Tính ưa công kích và gây hấn sẽ đem đến những cảm xúc tiêu cực nơi bản thân mình - cho dù [trong trường hợp] chúng ta thấy mình đúng đắn một cách ghê gớm nghĩ rằng ta là người duy nhất nắm chắc lẽ phải, hay dù [trong trường hợp] cảm thấy tức giận vì ai đó đang hủy diệt mình [vì họ chỉ ra điểm sai nơi ta]. Điều này thật là thảm hại! Nó ngăn cản chúng ta nhìn thấy được những thứ thiện lành căn bản.


~ Chögyam Trungpa Rinpoche

(Eng Source: Uncle Thubten Kway's FB)


Aggression Does Not Work


The purpose of dharma art is to overcome aggression. According to the Buddhist vajrayana tradition, if your mind is overcome by aggression, you cannot function properly. On the other hand, if your mind is preoccupied with passion, there are possibilities. In fact, artistic talent is somewhat related to the level of passion, or heightened interest in the intriguing qualities of things. Inquisitiveness is precisely the opposite of aggression. You experience inquisitiveness when there's a sense of wanting to explore every corner and discover every possibility of the situation. You are so intrigued by what you've experienced, what you've seen, and what you've heard that you begin to forget your aggression. At once, your mind is at ease, seduced into greater passion. When you are in a passionate state, you begin to like the world, and you begin to be attracted to certain things-which is good. Obviously, such attraction also entails possessiveness and some sense of territoriality, which comes later. But straightforward, pure passion - without water, without ice, without soda - is good. It is drinkable; it is also food; you can live on it. It's quite marvelous that we have passion, that we are not made purely out of aggression. It's some kind of saving grace that we possess, which is fantastic. We should be thankful to the Great Eastern Sun vision. Without passion, nothing can be experienced; nothing can be worked on. With aggression, we have bad feelings about ourselves; either we feel tremendously righteous, that we are the only ones who are right, or we feel pissed off that somebody is destroying us. That is pathetic. It prevents us from seeing basic goodness."


~Chögyam Trungpa Rinpoche


(Eng Source: Uncle Thubten Kway's FB)

Nỗi Sợ Hãi Về Cái Chết

 


Sợ hãi về Cái Chết, thưa các Quý ông, không có gì khác hơn là một người tự cho rằng mình thông thái, những điều không biết tự cho rằng mình biết. Không ai biết được Cái Chết có thể chẳng phải là ân phước lớn lao dành cho một người, nhưng con người sợ hãi Cái Chết như thể họ tin chắc đó là thảm họa khủng khiếp nhất. Và rõ ràng, đây là sự ngu dốt đáng trách nhất khi tin vào kẻ đang tự cho mình biết những gì hắn không biết.

                                                               ~ Socrates


Tại sao tất cả chúng ta lại cảm thấy sợ hãi cái chết? Có nhiều nguyên nhân, nhưng chính yếu bởi vì cái chết là một lĩnh vực hoàn toàn không được nhận biết. Không có ai trong số những ngƣời quen trở về từ cái chết để nói cho chúng ta biết chết là gì. Và nếu như có người nào đã làm như vậy, liệu chúng ta có tin họ không

Cái chết là một điều bí ẩn, mặc dù chúng ta không có bất kỳ ý tưởng nào về những gì sẽ xảy ra sau khi chết, chúng ta vẫn tự tạo nên tất cả những giả thuyết xung quanh nó. Chúng ta cho rằng khi đã chết thì không thể trở về nhà; rằng sau khi chết, ta sẽ không bao giờ có thể ngồi lại trên chiếc ghế tràng kỷ yêu thích. Chúng ta nghĩ: nếu tôi chết, tôi sẽ không thể xem Thế Vận Hội kế tiếp hoặc khám phá ra ai sẽ là diễn viên chính cho bộ phim Trinh Sát mới. Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán của mỗi người. Điểm máu chốt, đơn giản là, ta không biết gì cả. Và chính sự không biết khiến chúng ta khiếp sợ.

Khi cái chết đến gần, nhiều người trong chúng ta nhận thấy mình suy nghĩ về cuộc đời đã qua và cảm thấy xấu hổ, tội lỗi về những gì đã làm hoặc chưa thực hiện. Không chỉ sợ mất đi tất cả mọi thứ đã trở nên quá gắn bó và bám luyến trong cuộc đời này, vào tất cả những mối quan hệ, chúng ta còn sợ bị đánh giá về những hành động đáng hổ thẹn của mình. Cả hai cách nhìn này khiến cho ý tưởng về cái chết còn trở nên khủng khiếp hơn.

Không có việc trở về từ cái chết và cũng không thể nào trốn khỏi nó. Có lẽ, đây là sự kiện duy nhất trong đời chúng ta không thể lựa chọn ngoại trừ việc phải đối mặt. Đơn giản là chúng ta không thể né tránh nó. Thậm chí cố gắng đẩy nhanh quá trình bằng việc tự tử cũng không có kết quả bởi vì, con người tuy có thể chết nhanh hơn [nhờ tự tử], nhưng nỗi sợ hãi thì không có "nút tắt". Chúng ta vẫn phải trải qua nỗi khiếp sợ không thể tưởng tượng được trong suốt tiến trình chết bởi vì không thể tự biến mình thành những vật vô tri giác, như sỏi đá, để bảo đảm rằng ta không cảm giác được gì.

 
~ Dzongsar Jamyang Khyetse Rinpoche

(Trích từ quyển "Sống là Dần Chết"
Mời bạn đọc thêm và tải sách bản pdf tại đây
Sách đã được xuất bản tại Việt Nam với tựa đề "Hành Trình Sinh Tử", Nxb Thái Hà, 2020)

Chánh Niệm: Chiếc Gương của Tâm

Kính lễ Chánh Niệm tự sinh khởi, 
Chánh Niệm như bậc Đế Vương tối thắng! 



 
Ta là Gương Chánh niệm, 
Sáng rõ hiển bày sự Cẩn Trọng và Chánh Niệm. 
Hãy nhìn, hỡi các Kim Cương hữu! 
Nhìn vào ta, Chánh Niệm được hỗ trợ. 

Lúc này, hãy khẩn cầu Tam Bảo, 
Bất khả phân với vị Thầy - Bổn Sư!  

Không phóng tán, hãy nhìn vào bản chất của Tâm! 

Chánh Niệm là gốc rễ Giáo Pháp, 
Chánh Niệm là thực hành chính của Đạo lộ, 
Chánh Niệm làm thành trì vững chắc cho Tâm, 
Chánh Niệm làm trợ lực cho Trí Tuệ của Giác Tánh tự-hay-biết,
Chánh Niệm là thứ hỗ trợ cho Đại Ấn, Đại Toàn Thiện và Trung Quán. 

Thiếu Chánh Niệm, chúng ta bị những trở lực tiêu cực khắc chế. 
Thiếu Chánh Niệm, chúng ta bị kiềm tỏa bởi thói biếng lười. 
Thiếu Chánh Niệm, chúng ta phạm phải những sai lầm. 
Thiếu Chánh Niệm, chúng ta thất bại trong việc hoàn thành những mục tiêu nhắm đến. 

Thất Niệm - giống như một đống phân! 
Thất Niệm - giống như cá giãy trên nền đất!
Thất niệm - giống như một cái xác không hồn!
 
Hãy làm cho Chánh Niệm được vững chắc, này các bạn ta! 

Nương vào những ý định chân thành của những vị Thầy cao quý, 
Nguyện cho chúng ta ngay tức thời trực nhận được Chánh Niệm chân thật của mình! 

Yêu cầu này, là một sự hối thúc để ghi nhớ Chánh Niệm, dành tặng cho những người bạn Đạo nào đã có được Pháp nhãn.
Soạn tác bởi một Tăng sĩ tệ hại mang tên Jamyang Dorje, 
Là kẻ thực sự chỉ giống như một con trâu già rụng răng.

Nguyện mọi sự cát tường! 


~Nyoshul Khen Rinpoche


Adam Pearcey chuyển dịch từ tiếng Tạng sang Anh ngữ năm 2013.
Lạc Hải Âm (Dechen Yangtso) chuyển dịch từ Anh sang Việt Ngữ ngày 01/11/2021.

(Eng Soure: Uncle Thubten Kway's FB)

Mindfulness: The Mirror of the Mind


Homage to naturally arising, king-like mindfulness!

I am the mirror of mindfulness,
Clearly revealing carefulness and mindfulness.
Look, my vajra friends!
Seeing me, mindfulness is supported.

Pray now to the Three Jewels,
Inseparable from the Lama-Guru!

Undistractedly, look into the essence of mind!

Mindfulness is the root of the Dharma,
Mindfulness is the path’s main practice,
Mindfulness is a fortress for the mind,
Mindfulness is an aid to the wisdom of self-knowing rigpa,
Mindfulness is a support for Mahāmudrā, Dzogchen and Madhyamaka.

Lacking mindfulness, we’re overcome by negative forces.
Lacking mindfulness, we’re beset by laziness.
Lacking mindfulness, we commit every wrong.
Lacking mindfulness, we fail to accomplish our aims.

Mindlessness—it’s like a pile of shit!
Mindlessness—it’s like fishing on dry land!
Mindlessness—it’s like a heartless corpse!

Make your mindfulness secure, my friends!

Through the heartfelt intentions of the precious teachers,
May we come now to recognize our own true mindfulness!

This request, a spur to remember mindfulness,
Was offered to friends who possess the eyes of Dharma
By the terrible monk called Jamyang Dorje,
Who is really just a buck-toothed ox.

Sarva mangalam!

~Nyoshul Khen Rinpoche

Translated by Adam Pearcey, 2013

(Eng Soure: Uncle Thubten Kway's FB)

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2021

Thầy Tôi

Phút ngẫu hứng soạn bài Thầy Tôi thể theo lời bài hát "Mẹ Tôi" của nhạc sĩ Nhị Hà.

 

Thầy Tôi

Thầy tôi tấm y nhuộm bạc tháng ngày,
Thầy tôi đau buồn nhìn khắp nhân gian,
Bao năm quên mình dựng xây đạo tràng,
Cầu mong con mình sớm thành Hiền Nhân.

Thầy tôi nắng mưa chẳng ngại nhọc nhằn,
Thầy tôi mỉm cười nhìn bóng con thơ,
Vô biên tâm Từ dìu con nên người,
Lòng tin con mình sẽ tròn Phật Tâm.

Chiều chiều, bên mái Chùa nghiêng,
Thầy tôi ...vang vọng lời khuyên,
Gió cuốn mây trắng bay về,
Một phương dịu hiền, ôi bể tình thương!

Lòng Người mong ước ngày sau,
Đàn con xứng thành Đạo nhân.
Con xin ghi khắc ơn Thầy,
Nguyền luôn một lòng giữ Bồ Đề Tâm.

Chiều nay khói hương nhẹ lan khắp Chùa,
Đàn con, quây quần tưởng nhớ ân cao,
Công ơn khai Đạo ngày nao đền trả
Thầy ơi con nguyện nhớ lời Thầy khuyên!

Thầy ơi con nguyện gắng tròn Phật Tâm...


Lạc Hải Âm
HL 03/11/21

The Due Price

 ĐÚNG GIÁ

Đêm mùa đông tháng A-gra-ha-yan(*)
Sương mù giăng kín đẫm,
Những đóa sen nhàu nát,
May thay một đóa còn sót lại
Trong ao nhà Sudas, người bán bông.
Cầm nhành bông đến trước cổng thành,
Chàng trai chờ diện kiến Đức Vua.
Có người qua đường thấy đóa sen
Lòng tràn ngập hân hoan và nói,
"Tôi muốn đóa sen trái mùa này,
Anh tính trả giá nó bao nhiêu?
Đóa sen sẽ cúng dường lên Phật,
Đức Thế Tôn đang ở trong thành."
"Tôi trông đợi một hạt vàng", Sudas đáp,
Người đàn ông chấp nhận mức giá.
Ngay lúc này, Vua Prasenjit
Đột nhiên bước ra khỏi cung điện,
Ngài định đến lễ Đấng Thiện Thệ
Nên mang cùng rất nhiều phẩm vật
Và cất lời xưng tán Thế Tôn.
Thấy đóa sen, Vua đề nghị mua,
Vì cũng muốn dâng lên cúng Phật,
Hỏi giá xong, Vua nhận trả lời:
"Nhành sen đã bán cho vị này
Với giá một hạt vàng, thưa Bệ Hạ".
"Ta sẽ trả mười hạt", nhà Vua nói.
Người kia liền đáp, "Tôi hai mươi".
Chẳng ai sẵn sàng chịu từ bỏ,
Nên một cuộc đấu giá diễn ra,
Cứ thế, giá mỗi lúc một cao.
Chàng bán bông lúc này chợt nghĩ
Đóa sen phải chống chọi sương giá lâu hơn
Nếu đợi ngã giá, và rồi nó sẽ thuộc một trong hai người.
Vì vậy, anh bảo với họ rằng:
"Tôi không bán cành hoa này nữa!
Xin lỗi, tôi vừa đổi ý rồi!".
Anh vội lao nhanh về phía rừng,
Nơi hào quang tỏa sáng chói ngời
Nới có Đức Thế Tôn hiện diện,
Ngài ngồi trong tư thế kiết già,
Nét mày điềm tĩnh, môi mỉm cười
Là hiện thân của niềm hỷ lạc,
Trước tôn nhan Ngài,
Một cơn mưa cát tường tuôn rơi,
Đức Thế Tôn đủ đầy tướng hảo,
Quanh Ngài ngập tràn ánh từ bi.
Sudas không ngừng chiêm ngưỡng Phật
Bằng đôi mắt lóng lánh to tròn,
Đến mức chàng chẳng thốt nên lời,
Mà bỗng nhiên cúi rạp người xuống
Thành kính đặt sen lên chân Phật.
Phật mỉm cười cất lời dịu ngọt,
"Này con trai, con muốn gì từ ta?"
Xúc động nghẹn ngào Sudas đáp,
"Hỡi Đấng Tôn Quý của đời con,
Con chẳng cần gì ngoài một hạt bụi bám trên chân Ngài."


~ Kumud Biswas chuyển dịch sáng tạo từ Bài thơ có tựa Mulyaprapti thuộc Tập Thơ Katha của nhà thơ Rabindranath Tagore. 


(*) A-gra-ha-yan: tháng 9 thuộc lịch Ấn, bắt đầu từ 22/11 - 21/12 theo lịch phương Tây.




Cảm Ơn Một Đóa Vô Thường

 


Tôi tỉnh giấc lúc 2:30am như 1 thói quen, đầu óc vẫn còn đang lẩn thẩn hồi tưởng lại 3 giấc mơ xem hôm nay mình có điều gì cần phải lưu Tâm. Bình thường, đt tắt và để sang bên nhưng hnay tôi lôi ra rồi nhấn nút Off Airplane Mode như sự sai bảo của tiềm thức. Ngờ đâu, khoảng tầm 10' sau thì có tin nhắn đến thật, là tin mừng từ một người bạn đã thức suốt đêm để cố làm điều gì đó tốt đẹp cho tôi. Đem nội dung tin nhắn ấy vào thời Thiền, tôi "ngộ" ra vài điều, chẳng phải "giác ngộ" hay "chứng ngộ" gì lớn lao chấn động như Đức Phật, chỉ là chợt ngộ ra vì sao nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thường hay nhắc trong bài nhạc của ông về "một đóa Vô Thường".

Vốn dĩ phần lớn người ta thường nghĩ đến Vô Thường với chỉ một ý nghĩa liên quan đến chuyện sinh tử, hay những điều bất trắc, mọi người dường như đã quên mất rằng sống trong thế giới nhị nguyên này thì mọi thứ nên tồn tại với ít nhất là hai mặt, đã có Xấu phải có Đẹp, đã có Đen phải có Trắng, đã có Dài phải có Ngắn, đã có mặt Xấu thì hẳn nhiên phải có mặt Tốt. Có phải mọi người đã quên hẳn bề mặt đẹp đẽ của Vô Thường? Liệu điều này phải chăng là ngụ ý của cố nhạc sĩ khi muốn nhắc về vẻ đẹp và sự ngọt ngào của Vô Thường qua những lời ca? Tôi không thể có được câu trả lời từ một người đã khuất, đã về với Cát Bụi hoặc có thể là ông đã tái sinh ở một miền đất lành nào đó mà quên sạch cái tiền kiếp làm người đầy những mặn nồng chua cay. Nhưng giờ đây, trong tôi chắc chắn hơn bao giờ hết là thứ niềm tin yêu bất diệt đối với Vô Thường bởi vì nó:

Giúp tôi biết yêu thương thực tại, nâng niu từng khoảnh khắc vì khoảnh khắc nào sinh ra cho sự trải nghiệm cũng đều liền diệt đi ngay sau đó;
Giúp tôi biết yêu thương trong vô thường vì lỡ nếu một ngày kia có phải mất mát đi thứ gì hay người nào đó yêu thương thì trong tôi cũng không hoài nuối tiếc vì chưa dành cho nhau những tháng ngày trọn vẹn;
Giúp tôi học cách trưởng thành, cứng cỏi và sẵn sàng hơn trước những đổi thay vốn không thể nào tránh khỏi của dòng chảy Duyên Nghiệp;
Giúp tôi biết cách cho đi không trông đợi hồi đáp bởi hiểu rằng Tâm người ta thì vô thường lắm, nhờ vậy Tâm tôi thảnh thơi không lắm những buộc ràng;
Giúp tôi chữa lành những vết thương bằng cách tập buông bỏ dần, bởi vết thương rồi sẽ lành, cớ gì để cho Tâm mình phải hoài rỉ máu?
Giúp tôi nhìn ra cuộc sống này như một cuộc du hành, luôn trải nghiệm những khoảnh khắc mới mẻ mà thôi dần những thời khắc hy vọng hay sợ hãi, bởi nào ai biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo, lo lắng trông đợi liệu có ích gì?


Tôi nhận ra rằng, tình yêu thương không vị kỷ - không nhiễm ô chỉ có thể nảy nở trong điều kiện của Vô Thường. Vậy nên một người "biết cách yêu thương" là người chạm gần đến Giác Tánh và Giác Tánh mang bản chất tự nhiên của tình yêu thương. Há chẳng vì thế mà Bậc Chánh Đẳng Giác còn được mệnh danh là Đấng Đại Từ Bi đấy sao?
Thánh Kinh cũng dạy rằng, anh hãy hồn nhiên như trẻ thơ để có thể vào được nước Chúa;
Tương tự, trên con đường học Phật, một hành giả thực hành "anh nhi hạnh" thì có thể nhanh chóng tiến vào các giai vị của Bồ Tát;
Và cố nhạc sĩ của tôi có lẽ cũng là 1 vị Bồ Tát giữa trần gian với tấm lòng bao dung độ lượng, lúc nào cũng "như trẻ nhỏ, ngồi bên hiên nhà chờ xem thế kỷ tàn phai..."

Gọi là "đóa Vô Thường" bởi vì nó đẹp, đẹp từng khoảnh khắc sinh - trụ - diệt, đẹp trong từng giai đoạn của thuở ấu niên - thiếu niên - thanh niên - trung niên - lão niên. Không có một khoảnh khắc nào là không ngừng đẹp, nó luôn luôn Đẹp bởi vì một khoảnh khắc vốn không thể đánh giá Xấu hay Đẹp, nó chỉ sinh khởi và rồi diệt đi do Duyên như là quy luật bất biến của một đóa hoa nở rồi tàn, đến và đi vì đắp tô nên những phần đa dạng cho thứ gọi là "Cuộc Đời".

Từ đó, cứ mỗi khi nhận được niềm yêu thương, tôi cứ hay tự hỏi rằng mình là ai? Mình là ai kia chứ mà dám nhận lấy những  yêu thương quá đỗi đẹp đẽ? Không, tôi chẳng là ai, chẳng là gì cả thì mới xứng đáng nhận được tình thương ấy. Và ngay trong khoảnh khắc đón nhận được thì tình yêu thương ấy cũng được biến mãn, chuyển tiếp và lan tỏa khắp muôn phương rồi! Bởi vì tôi chẳng dám ôm giữ riêng một niềm yêu thiêng liêng nào cho riêng mình...

Cũng lại như cách nói của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rằng "Tôi là ai, tôi là ai mà sao yêu quá cuộc đời này?" Tôi thầm nghĩ, dẫu mình có thấm thía lý Nhị Đế rằng "Mọi hiện hữu đều là Khổ nên yêu thích gì cũng là yêu thích trong Khổ..." thì với tôi, có lẽ cuộc Luân Hồi này chỉ cần biết rõ mình đang mơ là được rồi, việc thức giấc hình như không còn là điều cấp thiết nữa bởi vì...tôi còn "yêu quá cuộc đời này" và "vì yêu" nên "tôi nguyện xin mãi hoài mộng mị để tạ ơn đời"...

Lạc Hải Âm
HL 4am 07/11/21

P/S: Thương tặng bài viết cho bạn P.N - người đã nhắn tin cho tôi lúc 2:40am, và cũng cùng một tấm lòng thương quý ấy, gửi tặng đến Janghye Eo vs bạn Mập, những người bạn vô cùng quý giá của tôi trong kiếp sống này.

Dịch Haiku - 03

                                        Ẩn sĩ                                       thưởng trà sớm                                      tĩ...