Hiển thị các bài đăng có nhãn Giác Ngộ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giác Ngộ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2021

Trạng Thái Không Cần Dụng Công (*)

 
Khi không còn dính mắc vào các đối tượng phân biệt, con không còn phải dụng công đối với Tri Kiến của thực tại.
 
Khi không còn dính mắc vào trạng thái hôn trầm, trạo cử, sao lãng thiếu tập trung, thì việc hành Thiền chẳng còn phải dụng công.
 
Khi sự bám chấp vào những vấn đề thế gian tan biến, thì những hành xử tức thời là không cần dụng công.
 
Khi Tâm đã gột sạch khỏi những ô nhiễm, thì sự kinh nghiệm của Tâm là không cần dụng công.
 
Khi Tâm đã lìa khỏi các thứ phiền não, nó dễ dàng an trú vào tầng ý thức thanh tịnh của Pháp Thân (Tâm nguyên sơ vô phân biệt) mà chẳng cần phải dụng công.
 
Khi từ bỏ được tình cảm thiên vị, lòng bi mẫn sinh khởi mà chẳng cần dụng công.
 
Khi từ bỏ khuynh hướng bám chấp trong Tâm, hạnh bố thí chẳng còn phải dụng công.
 
Khi nhận ra tất cả những sự theo đuổi thuộc thế gian đều là hư huyễn, niềm trân trọng cuộc sống khởi sinh chẳng cần dụng công.
 
Khi hành động của con thoát khỏi ngã mạn và kiêu ngạo, mọi công việc hàng ngày con đảm trách chẳng còn phải dụng công.
 
Khi không còn sống dựa theo những mối bận tâm thế tục, sự lựa chọn sinh kế của con chẳng cần phải dụng công.

Khi không còn dự vào sự ganh đua giữa các cá nhân, mối quan hệ của con với người khác được thiết lập chẳng cần dụng công.

Khi không còn can dự vào những hành xử non nớt hướng về bản ngã, con sống trong trạng thái chẳng cần dụng công.

Khi phụng sự một vị Đạo Sư Cao Quý là hiện thân của lòng bi mẫn và trí tuệ, sự hiện diện của con chẳng cần phải dụng công.

Khi con nhận biết rằng bản tính Giác Ngộ hiện hữu nơi tất cả chúng sinh, con chẳng còn phải dụng công trong việc trưởng dưỡng tình cảm thân thiết với họ.

Khi đã thành công trong việc từ bỏ sự bám chấp, bất cứ điều gì con làm đều ở trong trạng thái chẳng cần dụng công.

Khi sự thật tương đối (Tục Đế) và sự thật tối hậu (Chân Đế) trở thành một, con chẳng cần phải dụng công để nhận biết được hạnh phúc thanh tịnh.

Khi con nhận ra mọi hình ảnh [được trông thấy] và âm thanh [được nghe thấy] đều là hư huyễn, Khổ Đau trong con tan biến mà chẳng cần phải dụng công.

Khi nhận ra được bản tánh chân thật, con chẳng cần dụng công để né tránh bạo lực và những xung đột.

Khi nhận biết được rằng những suy nghĩ chỉ là hiện tượng của Tâm, con có thể sử dụng bất kỳ đối tượng nào để hành Thiền mà chẳng cần phải dụng công.

~ Đạo Sư Liên Hoa Sinh

(*) Trạng thái dễ dàng tự nhiên sinh khởi mà không cần hoặc chỉ với rất ít sự nỗ lực.

 
THE STATE OF EFFORTLESS

When there is no attachment to duality, the view of reality is effortless.

When there is no attachment to lethargy, restlessness and mindless diversion, meditation is effortless.

When attachment to mundane concerns is dissolved, spontaneous action is effortless.

When the mind is cleansed of its mental defilement, experience is effortless.

When the mind is separated from affliction, it is effortless to reside in the pure consciousness of dharmakaya (the non-dualistic primordial mind).

When affection for partiality is removed, compassion is effortless.

When propensity to clinging is eliminated from the mind, generosity is effortless.

When recognising all worldly pursuits to be illusory, appreciation of life is effortless.

When your action is free of conceit and arrogance, your daily undertaking is effortless.

When you do not live in accordance to mundane concerns, choice of livelihood is effortless.

When you no longer engage in inter-personal rivalry, relationship with others is effortless.

When you no longer engage in immature, egocentric conduct, the state of your being is effortless.

When in attendance of a Noble Guru who is the embodiment of compassion and wisdom, one’s state of being is effortless.

When you recognise the essence of enlightenment is present in all sentient beings, it is effortless to develop familial affection towards them.

When you have succeeded in abandoning attachment, whatever you do becomes effortless.

When relative truth and ultimate truth become one, it is effortless to realise pure happiness.

When recognising visions and sounds to be illusory, it is effortless to dissolve suffering.

When realising your true nature, it is effortless to avoid exertion and conflicts.

When recognising thoughts as phenomena of the mind, it is effortless to use any object for meditation.

~ Padmasambhava

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2021

Trí Văn và sự Giác Ngộ

 


Một điểm quan trọng cần ghi nhớ là bất cứ thông tin nào chúng ta gom nhặt được, chúng ta cũng đều "lọc lựa", vậy nên phần còn lại ta có được chỉ là một dạng hiểu biết rất riêng biệt và độc nhất với bản thân mỗi người. Sự hiểu biết này không phải là giác ngộ. Thậm chí, nó chẳng còn được gọi là một kinh nghiệm. Nó giống như một mảnh vá, và cuối cùng sẽ bị rơi rớt. Là điều tốt khi được che bọc bởi những mảnh vá của sự hiểu biết bởi vì sớm hay muộn thì những mảnh vá cũng sẽ rơi rụng để cho kinh nghiệm có thể được hiển lộ.

Tuy nhiên, chúng ta cũng nên nhận biết ra rằng việc sống với những mảnh vá này sẽ kéo dài thời gian chúng ta lưu lại trên con đường tiến tới Giác Ngộ. Thật sự thì chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian trong kiếp sống này? 20 năm? 30 năm, nếu chúng ta may mắn? Và nếu thật sự nhận thức được rằng những gì chúng ta đã học hiểu chẳng gì hơn là những mảnh vá chắp nối làm nên cuộc Luân Hồi của riêng mình, thì liệu bao nhiêu người trong chúng ta sẵn sàng bỏ ra 10 năm nữa để tiếp tục tin tưởng vào thứ thực tại đó? Thế nên, chúng ta phải chuẩn bị cho sự cởi bỏ những mảnh vá. Nhưng hãy ý thức rằng một khi lớp vỏ trong lộ ra, chúng có thể bị nhầm lẫn là phần thịt trái cây, đây là lý do vì sao chúng ta phải luôn luôn sẵn sàng chấp nhận rằng nó chỉ là một lớp vỏ khác mà thôi. Chủ đề này không phải là một nguyên lý mà chúng ta chỉ áp dụng trong việc lắng nghe, tư duy, hay đọc hiểu; mà nó còn trở nên thích đáng hơn khi chúng ta thiền tập. Đây cũng chính là ý nghĩa một câu ngạn ngữ Tây Tạng nói rằng: "Kinh nghiệm thì giống như màn sương buổi sớm. Chúng sẽ chóng tan."


~ Dzongsar Jamyang Khyentse Rinpoche

(Eng Soure: Vajra Wisdom's IG)

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2021

Nền Tảng Giác Ngộ

 

Điểm khác biệt giữa chư Phật và chúng sinh là chúng sinh luôn "bận rộn chế tác". Sự "thức tỉnh vốn có" nơi chúng ta lại trở nên biến đổi và giả dối. Nó trở thành [thứ gì đó] được tạo tác. Và nếu cứ tiếp tục như thế càng lâu bao nhiêu thì chúng ta sẽ lang thang trong Luân Hồi lâu bấy nhiêu. Thay vào đó, chúng ta cần giác ngộ bản tánh của Tâm. Ngay lúc này, tôi đang giải thích nó để các bạn có đôi chút khái niệm, hiểu về nó là như thế nào. Bước kế tiếp là bạn phải tự trải nghiệm. Chỉ hiểu bản tánh Tâm ra sao trên mặt trí thức thì ko đủ; bạn cần thật sự nếm trải nó, và cuối cùng chứng ngộ nó. Hãy luyện tập cho đến khi nó không còn bị gián đoạn.

Một người [gọi là] được khai mở vào tánh Không - là việc nhận ra tánh Không chính là "sự thức tỉnh tự giác biết" (self-cognizant wakefulness). Sự tỉnh thức không hư dối này gọi là "cái biết". Mỗi cá nhân đều có tiềm năng này. "Bản tánh" của các bạn là "Không tánh" và "tính chất" của các bạn là sự "rõ biết", cũng giống như tính chất của Lửa là Nóng. Tâm thì Vô Tự Tánh, nhưng nó mang năng lực "hay biết"; tính chất của nó là "tự nhiên hay biết". Hai phương diện này hợp nhất gọi là "Cái Biết Rỗng Không" (Empty Cognizance).Việc lãnh hội điều này rất quan trọng. Nếu ko, chúng ta có thể nghĩ rằng Trạng Thái Giác Ngộ là một thứ gì đó chúng ta cần tạo ra và đạt được - có thể là gì đó mà vị Thầy 'ban cho' ta, hay có lẽ là thứ chúng ta 'tạo ra được' sau nhiều năm tu luyện. Nó Ko phải như thế! Trọng tâm của vấn đề chỉ đơn thuần là trạng thái phân tán hay ko bị xao lãng khỏi "cái biết về sự thức tỉnh hiện tiền". Tâm phóng tán là một chúng sinh; Tâm bất động là một vị Phật. Tâm bất động là sự giác ngộ được bản tánh. Ko có sự nỗ lực trong việc thật sự chứng ngộ bản tánh; nó không cần dụng công.

~ Tulku Urgyen Rinpoche

 (Eng Soure: Padmamalla's IG)


 

Dịch Haiku - 03

                                        Ẩn sĩ                                       thưởng trà sớm                                      tĩ...