Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2022

Pháp Giới Tánh


Nhân Duyên rất mực trùng trùng,
Giữ Thương - Ghét
Thì còn sẽ "được" tương phùng mãi thôi,
Tựa như Hoa Nắng bên trời,
Tính - Tình một thể, chẳng rời sát-na,
Đồng chơn hiển hiện bao la,
Dù Có - Không,
Cõi lòng ấy vẫn cứ là Thường Nguyên!

Ah ~ Ah ~ Ah ~ 💛
Namo Gurubyah 🙏🙏🙏
Nam Mô Diệu Pháp Thân Tánh Kim Cương Thể Đại Bi Thường Tịch Quang Biến Chiếu Vô Ngại Khắp Pháp Giới 🌈🌈🌈

~ Tế Ông Thiện, nhân một đêm mơ màng về những điều ông viết và nói chất chứa một tấm hồn thiêng vĩ đại dành cho Tây Tạng và Đà Lạt.

Rumi từng nói rằng có hai thứ tình yêu không bao giờ vơi cạn: tình yêu ở tấm lòng của một người có thể bao dung được với cả thế giới và tình yêu ở người khát khao tri thức. Giữa những bậc Đạo Sư, Ông Thiện cũng không khác gì một nguồn cảm hứng cực lớn, xô đẩy tôi lao mình ra giữa đại dương bao la vô tận của trí tuệ và tình thương.

Với cùng một dòng máu lạnh, Kính Ông!


Lạc Hải Âm
HL 18/02/22


Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2022

Tình Yêu Ấy


Tôi dự tính sẽ trải qua đêm Giao Thừa và mùng Một Tết như một ngày bình thường nhất có thể, nhưng ở đời không phải cái gì mình “muốn” cũng được và đôi khi điều tốt đẹp hơn lại xảy đến sau khi không đạt được thứ mình “muốn”. Vài chuyện cứ nối tiếp nhau giữ cho tôi thức đến tận nửa đêm, rồi tôi được gửi cho nghe một bài hát ngay thời khắc Giao Thừa. Lâu rồi không nghe nhạc và ôi thôi, bài hát này lại khiến tôi chìm đắm trong cõi Tâm tưởng mà quên mất thực tại vốn đã chẳng mấy khi thuộc về mình. Từng dòng nhạc thuộc thể loại yêu thích tuôn chảy giữa đêm, giọng ca đúng kiểu yêu thích với từng câu chữ trầm ấm, không quá chậm hay nhanh, vừa đủ để tôi nắm bắt nội dung và tận hưởng những khía cạnh hòa phối. Tôi vẫn tiếp tục nghe với một Tâm thái khách quan nhất cho đến khi cảm xúc bất ngờ được đẩy lên cao trào ở khúc cuối bài…ồ…một đoạn Rock!!! Lúc này, tôi mới như được đưa ngược trở về Quá Khứ, nguồn cảm thức hạnh phúc mạnh mẽ ngày nào đã trở về một cách sống động như kiểu Hỷ Giác Chi…Tới đây tôi nhận ra rằng, dù khi xưa chưa học Phật nhưng cái lối sống tự nhiên đón nhận mọi thứ, không hy vọng và sợ hãi, chính là một kiểu hạnh phúc chân thật và đó cũng là Nhân mang đến Hỷ Giác Chi hôm nay, và niềm Vui hôm nay cũng có thể tiếp tục làm Nhân cho một quả Vui nào đó nữa trong tương lai. Như vậy, từng luồng Tâm thức xuất hiện trong mỗi khoảnh khắc hiện tại rõ ràng đều là dòng chảy tương tục của Nhân Quả. Chẳng phải cứ lúc nào cũng buộc Tâm gắn chặt vào những hoạt động “nhân danh điều thiện” thì mới được an lạc, thứ an lạc này không vững chắc, mà theo tôi thì điểm mấu chốt nằm ở chỗ bạn phải biết cách vận dụng Pháp làm sao để Tâm được an lạc trước bất cứ hoạt động nào của đời sống. Lúc này kẻ học Đạo trở thành hành giả, và một hành giả thì không tự tách mình với Đời, từ đó mới dần dần giảm trừ được thứ Tâm chấp thủ nhị nguyên vốn là Nguyên Nhân chính yếu của Khổ Đau. Nếu việc lắng nghe Pháp không đem lại cho ta sự bình thản trước các cảnh xảy đến thì tôi e rằng việc tu học cần phải được xem xét lại một cách cẩn thận, kỹ lưỡng hơn để thấy ra vấn đề thực sự nằm ở đâu. Cũng vậy, trong Kinh thường nhắc đến diệu dụng của Hỷ Giác Chi, khi một số vị Tỷ Kheo và ngay cả chính Đức Phật lúc lâm trọng bệnh, chỉ cần được nghe lại vài lời Pháp thì trạng thái khinh an, hỷ lạc của quá khứ lập tức sống lại ngay hiện tại, Tâm thức trở nên cực kỳ sung mãn giúp chữa lành bệnh khổ nơi Thân. Hỷ Giác Chi không đến từ lời Pháp mà đến từ sức mạnh tiếp thâu và chuyển hóa Tâm thức khi lời Pháp rót vào tai hành giả, nó là một trạng thái Tâm khi tiếp xúc với cảnh. Đó là cách thức liên hệ giữa Thân và Tâm, là cách vận dụng thiện xảo Pháp vào Thân Tâm, là mối giao kết giữa Thân Tâm và những dòng năng lượng tương tục xuyên suốt ba thời (Quá Khứ - Hiện Tại- Vị Lai). 

Nhân Quả ba thời không sai chệch, không bao giờ dối gạt nên khi đã có được thân người quý báu thì mỗi người chúng ta cần học Phật để trở thành một người nông phu biết cách cày xới thông minh trên mảnh ruộng Tâm thức của mình. Mỗi chúng sinh đều có một thửa ruộng, kích thước và chất lượng đất như nhau nhưng năng suất thu hoạch luôn tùy thuộc vào phương pháp mỗi người gieo và gặt như thế nào, nỗ lực bao nhiêu? Nhưng dù kết quả hiện tại có ra sao cũng chớ nên so sánh với người, dù gặt được ít hay nhiều, dù đời sống được sang hay nghèo thì  mỗi người luôn nhận được những bài học vô giá riêng để làm nền cho bản thân tiến về phía trước với một Tâm thức tiến bộ hơn, an lành hơn, bao dung hơn, rộng mở hơn… từ đó, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm… thậm chí là mỗi kiếp sống, chúng ta sẽ sung túc hơn, hạnh phúc hơn về mọi mặt hoặc có khi đạt đến Giác Ngộ viên mãn nếu thật sự hướng Tâm đến. 

Sau một khoảng thời gian được học Phật chuyên chú, tôi nghĩ rằng bài hát này đến với tôi trong khoảnh khắc năm mới như một lời nhắc nhở mình hãy luôn ghi nhớ cách sống của thuở nào, học Phật là để thấy được rõ hơn vấn đề chứ không phải để câu chấp vào lời Phật hay một thứ tôn giáo nào đó gọi là "Đạo Phật". Như thế, đời sống sẽ là tự nhiên và tràn đầy năng lượng dù nhịp điệu cuộc sống có thay đổi ra sao. Chẳng cần hồ nghi! Bởi Quá Khứ chắc chắn sẽ cho ta thêm một và nhiều ngày vui nữa trong Tương Lai như là những Quả và Nhân tất yếu nếu ta DÁM sống ĐẸP ngay trong Hiện Tại. Bản chất của vạn hữu vẫn là đổi thay nhưng nếu ta biết nhìn dòng chảy của cuộc đời như một khuôn nhạc, lúc thăng lúc trầm, lúc bình lặng, lúc sôi nổi thì đời sẽ thật đẹp; và cũng với chừng đó nhạc cụ nhưng tùy chủ ý mà ta viết nên dòng nhạc nào, đơn điệu hay mashup của pop, jazz, ballad, country, hiphop,...hay lựa chọn kết hợp một đoạn rock cháy bỏng, mãnh liệt không chứa đựng khoảnh khắc nào của niềm hối tiếc! Cuộc đời vốn luôn hoàn hảo trong từng khoảnh khắc như nó là, và tình yêu chân thật… không bao giờ sai…

“Thời gian không bất tận,
Tuổi xanh hai ta đã tận,
Mùa đông không níu chân lại,
Và tình yêu trong anh sống lại…
Một trưa hè buông nắng,
Một giao thừa mưa đẫm,
Một con đường bên nhau,
Dù có dài bao lâu…
Anh không thể nói dối em
Bằng con tim của… tình yêu ấy…

Mời các bạn cùng nghe bài hát “ Tình yêu ấy”


~ Lạc Hải Âm
HL 01/02/22




Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2022

Ơn Thầy!


Từ hồi theo phụng sự Thầy ít nhất mỗi năm một đợt 10 ngày, năm nào tôi cũng nhận được tin nhắn mừng năm mới động viên tu tập từ Thầy. Dù đang ở bất kỳ nơi đâu, cứ nhận được tin Thầy là tôi sững sờ, nước mắt tự nhiên chảy...Ừ, nhớ Thầy chứ, Trò nào chẳng muốn ở cạnh Thầy như chim con cần mẹ, nhưng hiểu cho sâu sắc hơn thì là tôi nhớ những giây phút Tâm mình có sự xúc động mãnh liệt khi được nghe những lời Diệu Pháp chân thành mà Thầy thuyết giảng cho đại chúng, nhớ niềm khinh an mỗi khi được kề cận Thầy như chim non rất mực thương mẹ vì nó luôn được mẹ ủ ấm và cho ăn vậy. Lần này tôi chủ động nhắn cho Thầy trước Tết để cập nhật tình hình tu tập, và chỉ với vài lời nhắc nhở trong Tin Nhắn Thoại dài 5' thôi, tôi đã như được tiếp thêm nguồn lực hết sức lớn lao. Thầy làm sống dậy trong tôi dòng Tâm Đại Thiện quên mình vì Pháp, từng từ của Thầy nhắc nhở về Vô Thường và Bồ Đề Tâm cứ như xoáy sâu vào tim, vào trí tôi và cuốn phăng những tập khí u mê sâu dày. Tôi thấy mình quá đỗi may mắn vì có Thầy, không những một mà là vài bậc Minh Sư từ đủ truyền thống, nhưng không biết khi xưa tạo tác Nghiệp gì mà tôi chẳng được cận kề vị Thầy nào cả. Có nhiều lúc lâm vào hoàn cảnh khó khăn, tôi than thân trách phận rồi cũng phải tự mình vượt qua. Vấp ngã rồi tự đứng dậy, tự phủi đất đá, tự băng bó vết thương! Về sau này, Sư Giáo Thọ Nam Tông rất mực kính yêu của tôi lại dạy rằng "mỗi một ngọn nến đều phải biết tự cháy!" Lời Sư như bồi đắp thêm sự tự tin cho tôi trong từng bước đi bởi tôi hiểu ra rằng chẳng có người mẹ nào có thể dắt dìu con mình mãi, con phải tập bước đi thăng bằng trên chính đôi chân của mình, là đôi chân lành lặn mà mẹ đã cho con!!

Hôm qua, Ôn Nhất Hạnh ra đi...dù không gần gũi Ôn mấy nhưng tôi đã hết sức bùi ngùi nhớ nghĩ về những công hạnh của Ôn hiếng dâng cho đời, và tôi đặt mình vào vị trí của chúng môn đồ truyền thừa tông phong mà cảm nhận nỗi đau mất Ôn... rồi tôi khóc như một đứa con thơ mất mẹ, như chính bài thơ mà Ôn đã trích dẫn trong đoản văn Bông Hồng Cài Áo:

"Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời!
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Ðể dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời."

Cuộc đời đầy những hỗn mang giờ đây lại thiếu vắng một hình bóng, một cội gốc an lành! Ôn đi để lại vô vàn tiếc thương cho những ai đã hữu duyên kết nối và nhận được lợi lạc từ tình yêu thương, cũng như trí tuệ của Ôn. Tôi dốt nên ở đây chẳng dám bàn về vấn đề đúng sai, chỉ hy vọng rằng mỗi một con người trong vòng kết nối ấy đều đã nhận lấy được cho mình một hạt giống Bồ Đề tốt tươi, chắc khỏe mà Ôn trao tặng. Tôi tin rằng, cũng có người đã kịp ươm mầm, đã trưởng dưỡng cây ra rễ, có khi cây đã lên những tán lá xum xuê tươi mát. Thế rồi, tán cây to lại che bớt nắng mưa cho cây nhỏ nương nhờ phát triển. Tôi chỉ có thể dừng lại ở niềm mong mỏi vậy thôi, bởi việc trồng cây còn tùy thuộc nhu cầu của cá nhân người trồng chứ người tặng hạt cũng không thể quyết định, ví như người chỉ giúp khai thông sông suối kênh rạch để nước được từ đó dễ tìm xuôi về nguồn đại dương!

Sự ra đi của Ôn lại như tiếng chuông nhắc nhở tôi cần biết trân quý hơn những gì đang có được vì thể nào cũng sẽ đến lúc tôi phải lần lượt giã từ những vị Thầy và bạn Đạo yêu mến của mình...Bất chợt, tôi nhớ đến lời cảm khái của Tôn Giả Ananda khi Ngài đã chứng La Hán mà xung quanh không còn được thấy hình bóng Thế Tôn và chư huynh đệ rằng: "Bậc Đạo Sư nay đã không còn nữa, những huynh đệ khả kính của ta cũng đã lần lượt ra đi. Nay ta cơ hồ không còn Thầy Bạn, ngoài một người bạn duy nhất đó chính là Thân Hành Niệm." Viễn cảnh này sẽ sớm ngày trở thành hiện thực, và ngay hiện tại đây, tôi biết mình cần tiếp tục hân hoan tập bước tới trong ánh nhìn trìu mến dõi theo của Thầy!


HL 23/01/22
Lạc Hải Âm

Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021

Chúc Mừng Năm Mới 2022

 

Năng lượng lại sắp bắt đầu chuyển động mạnh cho thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Mọi thứ luôn không ngừng thay đổi nên loại năng lượng thế nào, nhiều ít ra sao của tổng thể thế giới trong từng giây, từng phút thì đều khác nhau, lúc nhiều lúc ít. Như năng lượng trong đêm Chúa giáng sinh sẽ không giống như năng lượng trong đêm Bồ Tát đản sinh, năng lượng trong đêm Bồ Tát thành Đạo cũng không giống đêm Phật bát Niết Bàn. Rồi về sau, đêm kỷ niệm những ngày lễ trọng đại của chư Hiền Thánh xuất hiện nơi thế gian này không còn là nguồn năng lượng thanh tịnh của chính chư vị nữa mà là nguồn năng lượng xuất phát từ Tâm của chúng môn đồ liên hệ khắp chốn. Tuy là Phật tử nhưng mình cứ có cảm giác năng lượng đêm rằm tháng tư đa phần luôn ồn náo, xô bồ như kiểu Bà La Môn Giáo. Năng lượng ấy khác biệt nơi mỗi người, phân tán, có phần bất tịnh và dường như dễ khiến cho người dự lễ kiệt sức sau đêm hội. Còn đêm Giáng Sinh thì lại khác, gần như mình cảm nhận một thứ năng lượng trong trẻo lan tỏa và tràn ngập khắp không gian đất trời. Phải thú thật là mình đã yêu mùa Giáng Sinh từ nhỏ đến tận bây giờ. Với mình, Giáng Sinh là mùa an lành nhất của một năm. Khi mình ở cạnh một người bạn thờ Chúa, năng lượng cũng khá ổn định hơn là một người Phật tử nếu chỉ xét về phần đông. Đáng buồn thay, thực trạng này là do người ta thờ Phật như thờ Thần, mang danh Phật tử để xúng xính lợi ích và tô vẽ cho cái Tôi của mình chứ chẳng hiểu gì mấy về Ngài, còn nói gì đến lý tưởng của Ngài chứ! Toàn thể Pháp Giới với vô lượng chúng sinh trong vô lượng vũ trụ chỉ thật sự an lạc khi Đức Phật xuất hiện nơi đời. Làm sao có thể so sánh niềm an lạc trong Tâm của chúng sanh thời Mạt Pháp với thời Chánh Pháp, hay thậm chí là thời Tượng Pháp cho được? Mình thật thèm khát được một lần dự vào năng lượng thuần khiết, đầy Trí Tuệ và Từ Bi như đang ở cùng 1,250 vị Thánh Tỳ kheo và Đức Phật vào mỗi đêm rằm của thời ấy. Một ước muốn có phần hão huyền, nhưng biết đâu được..có lẽ sẽ rất giống cảm giác khi được ở trên núi tuyết thanh tịnh và tĩnh lặng, phải chăng vì vậy mà chư Phật Độc Giác chọn núi tuyết làm trú xứ? 
 
Thời khắc giao mùa chắc chắn sẽ chứa đựng nguồn năng lượng đổi mới từ tất cả mọi người. Người ta có thể không đủ Chánh Niệm và Trí Tuệ để nhìn lại mình sau từng phút như hành giả tu Tứ Niệm Xứ miên mật, không thể nhìn lại mình sau từng ngày như một người cư sĩ tại gia có tu học, không thể nhìn lại mình sau một tháng vì mãi bù đầu tóc rối với chuyện cơm áo gạo tiền mỗi ngày đến nỗi chẳng còn nhớ ra ngày tháng...Nhưng may mắn thay, người ta vẫn còn đủ tỉnh táo để biết nhìn lại mình và xã hội sau 1 năm để tổng kết những thứ đã Vô Thường, để rút kinh nghiệm cho kế hoạch dài hơi của năm tiếp theo và những năm sau nữa...Cái ngoảnh nhìn sẽ không vô ích nếu ta không chìm đắm vào thứ tình cảm bi lụy, luyến tiếc về quá khứ để lại tiếp tục bỏ qua cơ hội đổi mới ngay trong thực tại. Mong cho nguồn năng lượng mới đủ sức mạnh tạo ra một sự chuyển đổi lớn lao trong nhận thức của đa số những người còn may mắn hiện diện trên cõi đời này, như sức bật dậy thật mạnh sau nỗi thương đau vì đã nhận ra được bài học của chính mình...
 
Mong thay!

Lạc Hải Âm
HL 30/12/21

Thay Vì...

 

Thay vì thời buổi này cần PHẢI đóng cửa cách ly, đẩy mạnh Kinh Tế trong nước thì anh lại vì lòng Tham mà chạy đua theo xu hướng mở cửa Du Lịch như các nước.

Thay vì có thể dùng tiền có sẵn, dư giả để nuôi sống người dân qua thời kỳ dịch, ổn định tâm lý cho đồng bào, làm nền cho một cú nẩy vững chắc và mạnh mẽ sau thời dịch thì anh đem hết tiền của ra để mua vaccine, chạy đua vaccine, trang bị vật tư y tế, nhưng hình như anh quên nhận ra rằng số y bác sĩ và đội ngũ điều dưỡng thì ko tăng, theo đó số người chết sẽ không giảm, và áp lực từ bệnh/chết mỗi ngày sẽ đè nặng lên vai, lên Tâm trí của những người đang sống.

Thay vì tùy hỷ/góp sức/hành động tức thời và công khai minh bạch vì lợi ích của người khác thì anh chỉ biết ngồi một chỗ, suy nghĩ tiêu cực hẹp hòi, chỉ trích đa phương và đa diện nhắm vào những hoạt động thiện nguyện. Hệ quả là các thứ văn bản quy định lập tức sinh ra đầy đủ ở các cấp hơn bao giờ hết, để rồi món "tiền tươi" sẽ KHÔNG BAO GIỜ có cơ hội được chạm tới tay người dân trong vùng bão lũ lúc ngặt nghèo. Chờ cho các ông thẩm định, ký tá văn bản, có vị cao nhân còn tự hào với việc thiện nguyện cho dân bằng cách... chuyển khoản thì xin thưa, tiền cứu trợ sẽ trở thành tiền lo ma chay, còn các thứ nhu yếu phẩm cứu trợ thì bị xếp xó vì hiện nay những trái tim chân Thiện hướng về vùng bão lũ của thời trước đã chảy máu, đã bị tổn thương, đã bị giam hãm bởi áp lực từ các quy định và điều tiếng.

Đây là thời buổi mỗi người nên ở yên một chỗ, kiểm soát nội Tâm, điều chỉnh hành vi và lời nói của mình để đem lại sự an lành cho bản thân, cho người thân, cho xã hội. Thì thay vào đó, ngay liền sau đợt sóng dịch, anh lại nhanh chóng trở về với thói quen Tham thích hướng ngoại, đi lung tung/giao tiếp linh tinh/làm đủ thứ hành động để hưởng thụ, để thỏa mãn nhu cầu riêng tư của anh, và để rồi anh tự biến mình thành F0, biến những người mình yêu thương thành F1, góp phần thúc đẩy số ca bệnh/chết mỗi ngày.

Thay vì nhận ra lỗi lầm và trách nhiệm ở nơi chính bản thân mình, anh lại sai lầm đổ hết trách nhiệm lo toan cho nhà nước và chính phủ. Cha mẹ cho anh cuộc sống, nhà nước và xã hội cho anh điều kiện phát triển an lành, nhiều thứ trợ duyên cho anh trưởng thành nhưng việc anh SỐNG ra sao, CHẾT như thế nào thì phần chủ yếu là do anh quyết định cả, nên khi đã trưởng thành rồi thì anh đừng nên có suy nghĩ ỷ lại, trông chờ và đổ hoàn toàn trách nhiệm Sống Chết cho gia đình, xã hội, nhà nước. Hãy nhớ rằng KHÔNG AI chịu trách nhiệm cho suy nghĩ CỦA ANH, và hãy LUÔN LUÔN nhớ rằng Cái Chết chắc chắn sẽ đến với anh và chắc chắn là KHÔNG AI CHẾT CÙNG anh!

Nhận thức đúng đắn là việc anh hiểu được rằng khi anh có khả năng giải quyết những vấn đề nội tâm của riêng mình, giảm bớt và kiểm soát được lòng Tham, sự Sân Giận nơi mình thì chính là anh đã góp phần làm lợi lạc cho bầu không khí xung quanh anh, cho sự an lạc của những người xung quanh anh, rộng hơn là cho đất nước và toàn thể địa cầu. Như Phó Thủ Tướng Vũ Đức Đam đã từng nói ngay từ những ngày đầu mùa dịch "ai ở đâu, ở yên đó là góp phần bảo vệ cho xã hội, cho nước nhà". Thay vì Trung Thành và Kham Nhẫn với chỉ thị ban đầu, cũng là Kham Nhẫn kiểm soát và tiết chế bản thân để vấn đề chung của xã hội được giải quyết triệt để thì một lần và hết lần này đến lần khác, chúng ta lại để cho lòng Tham - lúc nào cũng muốn này muốn nọ - chi phối tất cả suy nghĩ và hành động mà không lưu Tâm đến hệ lụy của việc đó đối với toàn thể xã hội.

Nói sao cho hết những hoàn cảnh Thay Vì trong lúc mọi thứ dường như càng lúc càng diễn tiến theo chiều hướng hỗn mang hơn ở nước mình và trên toàn thế giới. Lòng Tham Cầu dẫn đến Kỳ Vọng và Sợ Hãi cứ thế tiếp tục xoay vần để mỗi lúc nỗi Tham Sống Sợ Chết cũng ngày một to lớn và khủng khiếp hơn. Nếu cứ tiếp tục vì lợi ích cá nhân, hay lợi ích của một nhóm người mà anh hy sinh lợi ích của nhiều người, của số đông mọi người thì sự Ích Kỷ bị chi phối bởi lòng Tham, Kỳ Vọng và Sợ Hãi ấy sẽ tiếp tục lớn mạnh. Chúng chưa bao giờ và sẽ KHÔNG BAO GIỜ là những Nhân tố Thiện lành. Như vậy, việc chờ đợi Quả Lành nảy nở từ những Nhân xấu chính là ĐIÊN ĐẢO MỘNG TƯỞNG. Cho nên, nếu không có sự thay đổi trong NHẬN THỨC dẫn đến sự thay đổi về cách HÀNH XỬ thì mọi sự Cố Gắng của anh đều là GIÃY CHẾT, mọi thay đổi và biến chuyển chỉ góp phần đưa xã hội và người dân tiến gần và nhanh hơn đến Sự Chết, nền Kinh Tế sẽ phải oằn mình gồng gánh lâu dài hơn và kịch bản của lạm phát, đói nghèo, trộm cướp, tai ương, dịch bệnh nặng nề rất có thể trở thành một hiện thực tàn khốc và bi thảm.

Nhưng hơn hết, điều tôi muốn nói sau nội dung bài viết này chỉ là muốn nêu lên tầm quan trọng của Trí Tuệ, của một cái nhìn đúng đắn trong tất cả mọi việc, từ việc bé nhất nơi cá nhân của mỗi người đến khối lượng công việc đồ sộ mang tầm ảnh hưởng sâu rộng của một quốc gia, của một hành tinh. Trí Tuệ và Tri Kiến đúng đắn ấy không bị lệ thuộc vào khuôn khổ của đất nước, văn hóa, chính trị, kinh tế, tôn giáo, chủng tộc, màu da...nó càng không nên bị chi phối bởi lòng Tham, nỗi Toan Tính, sự Thù Hận...nó chỉ đơn giản là sự THỪA NHẬN quy luật vận hành của vũ trụ và vạn vật bằng một Tâm thái bình tĩnh, không vướng kẹt và sáng suốt nhất trước khi quyết định hành xử bất cứ việc gì. Tất thảy đều là dòng chảy của Duyên Khởi, Nhân Quả, Nghiệp Lực phát xuất từ nơi mỗi người và trách nhiệm quy về mỗi cá nhân, bất kể vị trí nào anh đang nắm giữ, bất kể bao nhiêu tiền bạc, sự giàu có, tiếng tăm mà anh đang có. Dù Chúa hay Phật có ra đời hay không tồn tại trên cõi đời này thì mọi thứ vẫn theo quy luật bất biến đó mà diễn tiến. Tôi xem Đức Phật như một bậc vĩ nhân, một bậc đạt tới Trí Tuệ siêu việt trong việc thấu hiểu bản chất và quy luật của vũ trụ để học theo Tri Kiến và Tuệ Giác của Ngài. Tôi tin chắc vào quy luật bất biến ấy cũng như tin vào nhận định của Ngài rằng: "Giáo lý Duyên Khởi vô cùng sâu sắc. Vì không hiểu được nó nên thế giới này rối mù như một cuộn chỉ, một tổ chim, một đám sậy và chúng sinh phàm phu đã không thoát khỏi sinh tử và đọa lạc."

Một phương diện khác, nhà thơ Rumi, cũng là nhà tư tưởng nổi tiếng thuộc Hồi Giáo đã ghi lại cuộc đối thoại nội tâm giữa ông và Thượng Đế:
"-Con nghĩ rằng mình không muốn chết trước khi được biết về Ngài."
"-Người nào hiểu biết về ta, người đó Bất Tử." - Thượng Đế trả lời.

Liệu Thượng Đế ở đây có phải ám chỉ cho Chân Lý, cho Sự Thật Bất Biến của vũ trụ và mục đích của kiếp người quý báu là nhận chân rõ được Sự Thật ấy? Nhưng dĩ nhiên, một người phải có Trí Tuệ thì mới có thể thấy được lẽ thật, và mới dám sống dựa trên lẽ thật. Như vậy thì khởi điểm phải bắt đầu từ việc có được Tri Kiến đúng đắn dựa trên những Sự Thật Nền Tảng của Vô Thường và Vô Ngã, từ đó tư duy mới đúng hướng, đoạn đường tiến đến Sự Thật mới được rút ngắn lại cùng bao điều Thiện Lành liên tục trổ quả dọc đường. Cuối cùng, người lữ hành sẽ đạt được thành quả to lớn nhất, chính là rốt ráo nhận chân được Sự Thật, viên mãn Trí Tuệ và thoát khỏi hoàn toàn mọi Khổ Đau.



Mong lắm vậy thay!


~ Lạc Hải Âm
HL 07/12/21
 

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2021

Đông

 

Trời ạ, Đông về!!!
Cái chân đi bị trói quá lâu dễ khiến mình buông xuôi theo tính thích nghi sự đủ đầy và tiện lợi của hoàn cảnh, dễ dính mắc vào cái trạng thái quá an lành, thụ động không mấy mong ước của Quả lành hiện tại. May là biết chút Phật Pháp nên cũng kịp thời nhận ra mức độ chay lười và luyến ái của mình mà điều chỉnh. Lúc này, quả thật Vô Thường trở thành một sự cứu rỗi cho cơn ngủ mê! Cái lạnh của mùa Đông giá buốt, lạnh lùng như hiện thực của mỗi cuộc đời, như sự cô độc của một con sói, như sự hoang dại của một bầy sõi, như một bầu rượu cạn dưới ánh trăng ngà! Bây giờ mình đã bớt sợ lạnh, mình đã bớt nhớ những nơi chốn lạnh lẽo thường xuyên đi về, mình đã bỏ dần thói quen hoài cổ, nhưng đâu đó vẫn còn sót lại trong Tâm những thứ tục lụy khiến cho lòng cảm thấy ấm áp trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như một cái chớp mắt nếu đem so với dòng Luân Hồi dài bất tận. Ấm áp hay lạnh lẽo vốn là những thứ mình đã, đang và sẽ tiếp tục cảm nghiệm được của đời sống. Nhưng, điều quan trọng Phật dạy là, chớ để cho những niềm tục lụy đó tiếp tục gây nên hệ lụy là cơn lạnh rét mướt cắt vào da thịt của mùa Đông đời kéo dài vạn niên. Hãy biết tự sưởi ấm bằng ngọn lửa chánh Pháp bên trong mình.



Lạc Hải Âm
HL 04/12/21


P/S: Vừa viết xong cũng chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật của một người mình đã từng có nhiều niềm thương, người đã làm nên những tháng ngày rộn ràng và chuỗi sống hoài cổ hết sức đẹp đẽ của mình. Anh cũng thích nhìn ngắm những vùng phủ trắng Tuyết bên ngoài, hay anh cũng yêu những giây phút trầm mặc cô độc của cõi Tâm! Happy Birthday! ❄❄❄☃️☃️☃️❄❄❄

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2021

Tôi nuôi Chuột (2)

 

"Vạn hữu ở đời do chư Duyên mà có, có rồi phải mất. Đức Phật, Bậc Đạo Sư của ta đã thuyết giảng những duyên Sinh và Diệt đó."

Em nhỏ bị thương đã chết, không vì các vết thương làm cho kiệt sức, mà chết vì lạnh! Gần như cả ngày tôi đã quan sát thật kỹ em ấy, em bị tróc 1 mảng da đầu, miệng hơi sưng, em vẫn còn ngọ nguậy được nhưng không thể bò nhiều ngoài việc quanh quẩn bên mẹ. Nhưng mẹ chuột nào có phân biệt được đứa nào ra đứa nào, nó cứ vô tư đè lên mấy đứa nhỏ, mà nhiều nhất là em đang bị thương vì em không bò nhiều được. Tôi cố gắng lắc lư lồng để em được lăn vào lòng mẹ và cũng để em có cơ hội ngậm ti mẹ chút nào hay chút ấy. Đến chiều, em có vẻ mạnh hơn 1 chút. Lần này tôi lại chủ quan, trong vòng khoảng 2.5 tiếng không chạy ra quan sát thì em đã cứng đơ nằm một phía, mẹ chuột và 2 em nhỏ kia nằm 1 góc. Vậy là, Duyên của tôi với em tới đây đành dứt vì sự lơ là của mẹ chuột, và vì sự chủ quan lơ đễnh của tôi. Tôi thấy mình gánh phần lớn trách nhiệm trong đó vì dù sao thì mình cũng có trí khôn của loài người, còn dù có là chuột mẹ đi chăng nữa cũng khó có thể trách 1 con vật với trí khôn hạn hẹp, và cũng lần đầu tiên làm mẹ. Cái chết của em nhỏ lại dạy cho tôi bài học về sự cẩn trọng, kiểm tra tới lui không bao giờ là thừa, cũng giống như việc kiểm tra lại Tâm mình trong từng phút, càng kiểm nhiều thì sức Chánh Niệm càng mạnh hơn chứ không bao giờ là dư. Lần này em nhỏ ấy đi thật, lòng tôi như buông xui trước những mối duyên đã đến, đã xảy ra, và đã mất đi. Liệu thần thức của em có nhớ được câu chú Lục Tự Đại Minh mà tôi trì niệm suốt cả ngày để tiếp sức cho em? Mong rằng em có một tái sinh tốt đẹp hơn và thọ mạng được lâu dài hơn.

Lúc gắp em ra ngoài, mẹ chuột quan sát kỹ lắm. Nó dường như đã nhận thấy lỗi của mình, nó không dành lại con. Nhưng đến hồi đưa em ra khỏi lồng thì nó nhìn theo và rú lên vài tiếng đau đớn. Mẹ chuột đã có em nhỏ được hơn 1 ngày, mối quan hệ mẹ con đã thiết lập trong khoảng thời gian ấy và dù là con vật đi nữa, nó cũng đã đau đớn khi đứa con "của mình" bị mất đi. Sự ái luyến, dính mắc ấy dù chỉ mới trong 1 ngày hay nếu cộng luôn cả thời gian mang thai với công sức nuôi dưỡng bào thai tầm 20 ngày đi nữa, thì hễ cái "bản ngã", cái "Tôi" còn tồn tại, hẳn nhiên là sẽ phải có cái "của Tôi" và "sầu, bi, khổ, ưu, não" sẽ luôn ẩn tàng nơi sự chấp ngã đó, đến khi đầy đủ nhân duyên thì nó xuất hiện và làm tổn thương đến cái "Tôi" một cách nhẹ nhàng hoặc vô cùng sâu sắc.

Tôi tiếp tục nuôi và theo dõi mẹ con Chuột và cũng kiểm tra thường xuyên hơn trong đêm. Qua đêm hôm sau và đêm kế tiếp nữa thì tôi phát hiện ra 1 sự thật phũ phàng. Chuột mẹ ăn và ngủ ngoan hiền vào ban ngày nhưng đêm đến nó thức 1-2 hoặc 3 tiếng để cắn phá và lồng lộn tơi bời trong lồng. Trong lúc ấy, nó đạp mấy đứa nhỏ không thương tiếc, nó như 1 kẻ điên không còn ý thức được việc nó làm nữa. Tầm khoảng 1 tiếng thì nó ngưng và lại ngủ nhưng không chủ động ôm con mà để con tự bò đi tìm nó. Như vậy, tôi mập mờ đoán ra được nguyên nhân cái chết của đứa đầu tiên. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao em ấy nằm 1 góc tách hẳn với 3 mẹ con chuột, và có lẽ từ đêm hôm ấy, chuột mẹ đã bắt đầu cắn phá vào ban đêm nhưng không mạnh bạo và điên cuồng như những đêm tiếp theo.

Kể từ khi phát hiện ra sự thật đó, tôi mất ngủ theo. Tôi thường nằm nghe tiếng 2 đứa nhỏ kêu éc éc trong đêm (thi thoảng chứ không liên tục), rồi canh đến khi chuột mẹ ngủ thì chạy ra hất 2 đứa nhỏ vào gần mẹ. Cảnh trạng lúc nào cũng là các em nhỏ xụi lơ nằm 1 góc. Nhưng cứ đến sáng ra là mọi chuyện lại như thường, 2 em vẫn lanh lợi, vẫn ấm áp nằm trong lòng mẹ nên tôi cảm thấy cũng an ủi. Tôi thầm nghĩ, con cái sinh ra không lựa chọn được cha mẹ của chúng nên âu cũng là do Nghiệp lực đưa đẩy và chuột mẹ chắc sẽ không nỡ đạp chết con mình. Nhưng đến đêm thứ 5 thì trong tôi lại khởi lên cảm giác bất an khi nghe 2 đứa nhỏ kêu. Tôi định bụng sáng ra sẽ dứt khoát đem thả mẹ con chuột vì sợ 2 đứa nhỏ bị đạp chết. Thế rồi, sáng ra trời mưa và nhìn vào lồng thì tôi lại thấy khung cảnh yên bình của 3 mẹ con quấn vào nhau ngủ ngon lành. Tôi nhìn kỹ 2 đứa thì thấy lỗ tai đã sắp mở, con mắt đen đã hiện rõ và phần mõm của 2 em cũng to dày hơn. Thế là tôi vui trở lại, tôi lại nghĩ chắc là do mình lo xa quá chứ đúng là 2 đứa nhỏ không sao thật! Rồi nhìn trời mưa, tôi cũng sợ hành động vứt bỏ của mình lại khiến cho 2 em chết sớm vì mẹ chuột vô trách nhiệm sẽ bỏ đi ngay hoặc chết trong lúc mẹ chuột đi kím thức ăn. Vậy nên, tôi thay đổi ý định và lần này nói thầm với mình rằng sẽ nuôi các em đến lúc chạy nhảy rồi mới thả luôn cả 3 mẹ con, tự nhủ sẽ không suy nghĩ linh tinh thối chí nữa.

6h chiều cùng ngày, trời sập tối. Tôi kiểm tra và mọi chuyện vẫn an lành. Đêm tạnh mưa, tôi cũng không nghe thấy tiếng các em kêu nên nghĩ có lẽ mẹ chuột bữa nay đã có tiến bộ, chắc bệnh "hậu sản" của nó đã thuyên giảm và có lẽ quyết định giữ tụi nó lại của mình lúc sáng là đúng đắn. 9h30 tối, tôi kiểm tra trước khi đi ngủ thì...ôi trời ơi...cả 2 đứa đều đã chết...1 xác đã khô và cứng dần, một xác thì mềm nhũn...Tôi đã sai, đã sai hoàn toàn trong mọi cách nghe, nhìn và suy tư. Sự thật vẫn là "vạn hữu do Duyên" chứ không hề do sự quyết định của Tôi. Gì là tốt, gì là xấu??? Không gì cả, và nó luôn xảy ra theo chiều hướng Duyên Nghiệp của riêng nó. Tôi chỉ là 1 Duyên trợ trong hàng tỷ Duyên giúp duy trì sự sống cho những đứa nhỏ, có thể là kéo dài hơn 1 chút, cũng có thể là đẩy nhanh hơn 1 chút do quyết định của Tôi, nhưng mọi chuyện chắc chắn phải diễn ra theo mối tương liên của Luật Nhân Quả và vận hành theo đó...Tôi chợt nghĩ, chết chưa phải là hết đối với chúng sanh không biết Pháp, vì vậy kết thúc kiếp này là sự khởi đầu một kiếp khác. Hy vọng rằng, nhờ gieo duyên với những câu Minh Chú mà dòng tâm thức của các em được chuyển sang một kiếp mới an lành hơn, dễ chịu hơn là bị tra tấn, dày xéo hàng đêm...

Có lẽ đại đa số mọi người sẽ nghĩ rằng đây là một kết thúc bi thảm vì cả 3 đứa nhỏ đều chết - 1 đứa 1 ngày tuổi và 2 đứa 6 ngày tuổi, cả 3 chưa kịp mở mắt nhìn đời. Nhưng nhờ quy luật Nhân Quả tương tục 3 thời (Quá khứ - Hiện tại - Vị lai) cá nhân tôi lại cho rằng đây là một kết thúc mở có hậu. Kết thúc mở vì tương lai không thể đoán định bằng trí phán xét của một con người bình phàm. Kết thúc có hậu vì nó đem lại sự giải thoát cho tất cả nhân vật liên quan, kể cả tôi: 3 em nhỏ được Giải Thoát khỏi 1 kiếp ngắn ngủi như là sự trả nợ Duyên Nghiệp Xấu với mẹ Chuột, mẹ Chuột sẽ được thoát khỏi lồng vào ngày mai, và tôi được giải thoát hoàn toàn khỏi những mối âu lo bận tâm để quay trở lại với việc tu tập của mình.



"Được làm người có dễ đâu?

Được làm người khó sống lâu trên đời!

Được nghe Chánh Pháp tuyệt vời,

Được vui gặp Phật ra đời, khó thay!"

 

HL 17/11/21

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2021

Tôi nuôi Chuột (1)

Mấy hôm rồi, trời trút mưa cả ngày lẫn đêm, nước nhiều tới nỗi tạo thành vài khe suối nhỏ chảy xuyên qua am thất, tôi chỉ còn nghe được 3 thứ tiếng động thay phiên nhau mỗi lúc: tiếng mưa xối trên mái tôn, tiếng suối đổ, tiếng đá lăn...thiết nghĩ sợ Vô Thường xảy ra giữa đêm như đất sạc lở, cây bật gốc ngã đè thất, hay sét đánh trúng thất trong lúc tôi đang say giấc nên tôi ngủ chập chờn, và cũng cố để ý những giấc mơ vì biết đâu được mình đã chết và đang phiêu du trong trạng thái trung ấm để tìm chỗ sanh ra mới thì sao?! Cuộc sinh tử luôn luôn khó lường!

Vào một đêm trời vẫn đang mưa thì có một con chuột chù xuất hiện, chuyện dĩ nhiên là nó cắn phá nhưng con chuột này lại quá mạnh dạng và dai dẳng so với những con chuột mà tôi kinh nghiệm trước đây. Có lẽ nó đói quá, tôi nghĩ: "thôi thì để cho mày vào lồng rồi tao lấy đồ cho ăn, chứ cắn lung tung là không được và rồi tao cũng sẽ mất ngủ!" Kết quả là em ấy vào lồng liền sau 3 nốt nhạc. Mấy hôm sau trời vẫn mưa nên chưa đem em ấy đi thả được. Đặt lồng ở chỗ khô ráo bên dưới thất, tôi nhận ra ẻm là 1 con chuột xinh xẻo chứ không phải 1 tên mặt dày như đêm hôm nọ và tôi cứ đều đặn "nhờ" em ăn giùm các thứ bánh còn chất đống...đến chiều ngày thứ 3, cũng là hôm trời hơi ráo mưa thì "ôi thôi rồi nồi sôi!!!" - đi cho ẻm ăn mới phát hiện là ẻm đã sinh ra 3 đứa con đỏ hỏn, 1 đứa lại còn đang kẹt đầu vào lỗ lồng và chuyển màu tìm tái... tôi bối rối quá, không biết làm sao, rồi tự trấn an mình phải cứu cái đứa nhỏ kia trước đã...thế là lần đầu tiên tôi dùng tay mình di vào đầu đứa nhỏ, xê nghiêng cái lồng qua lại mấy lần và mất chừng 15' vã mồ hôi thì đứa nhỏ mới chịu đút đầu vô trong... tôi thở phào, nghĩ thầm "nếu bây giờ mở lồng cho chuột mẹ thì nó cũng chẳng biết đem con đi trú ở đâu, có nơi nào không ngập nước ngoài chút xíu đất bên dưới thất này, và rồi ẻm lại tìm đến phá lung tung đòi ăn để có sữa nuôi con...vậy nên có lẽ tôi phải nuôi chúng luôn cho đến khi tụi nhỏ mở mắt biết chạy rồi đem thả 1 lượt vậy!" Rồi tôi bỏ bìa vào trong cho mấy ẻm nằm, đặt bìa chặn các phía để mấy đứa nhỏ khỏi đun đầu ra. Cứ chốc chốc tôi lại chạy ra ngó xuống thì đoán rằng chắc là con chuột cũng làm mẹ lần đầu tiên nên nó chưa biết chăm cho con lắm: nó đặt 3 đứa nhỏ sang 1 bên, còn bản thân thì nằm cuộn tròn trên đóng bánh. Sau sợ chúng bị lạnh nên trước khi sập tối, tôi phủ 1 lớp nilon che sương lên trên, cũng cẩn thận lấy 1 cục đá chặn lên để gió khỏi tung. Vậy là tôi chắc mẫm 4 mẹ con tụi nó sẽ an ổn trong đêm nay, tôi vui thầm.
 

Đến tầm 8h30 tối, sợ tụi nó không đủ ấm nên tôi tính đem lồng bỏ vào trong thùng mì trước khi đi ngủ. Chưa kịp thực hiện thì nghe "chéo chéo" phía ngoài, tôi vẫn cứ "thủng thẳng" cho xong việc mình rồi mới ra xử lý. Nào ngờ...tầm 3' sau đi ra thì chứng kiến 1 cảnh tượng kinh hoàng... soi đèn pin vào chỗ cái lồng thì thấy các mảnh bìa nằm trơ trọi tan hoang. Cái lồng đâu rồi?? Sao tiếng chuột con vẫn kêu chéo chéo??? Chuột mẹ làm cái lồng lăn ư?? Tôi vội rọi xuống dưới thì thấy bóng dáng 1 con chuột khác (hình như vậy, hoặc con gì tôi nhìn ko rõ) to và dài, nó vẫn cố dùng miệng cắn ngay cái tay cầm lồng và lôi cái lồng đi khiến cái lồng tiếp tục lăn, thấy tôi lù lù đi xuống vậy mà nó vẫn chưa từ bỏ ý định, tranh thủ tấn công vào cái lồng 2-3 lần, nó xông vào cắn rất mạnh ...Vừa xua con thú kia vừa đi vòng xuống dưới thất, tôi rọi đèn vào lồng thì....Trời ơi... tôi bủn rủn hết cả chân tay...cái lồng đương nhiên là lăn mấy vòng, 1 đứa nhỏ mắc kẹt đầu vào lỗ và bị treo thẳng đứng, máu me tùm lum, 2 đứa kia thì bị miếng bìa che bên dưới và chuột mẹ đè lên, còn chuột mẹ cũng đang thất kinh hoảng sợ. Tôi chết điếng ngừi không biết xử lý làm sao, trong đầu bây giờ chỉ có hiện lên vài ý niệm " ôi thảm cảnh, nghiệp báo, nghiệp gì mà sao đọa đầy chúng sanh khổ như thế này, tại sao chúng sanh cứ không ngừng gây oan trái cho nhau..." Trong lúc đó, con thú độc ác kia vẫn lảng vảng xung quanh, Tâm tôi đau khổ gào lên giữa màn đêm: "Trời ơi là trời!!!" Gào lên cho đỡ ức chế nhưng thực chất tôi biết không có ông Trời nào giúp hết, tôi lao ra xua con ác ôn kia rồi vội quay lại với chiếc lồng...đứa con bị mắc kẹt và máu me vẫn còn dính đó, tôi hỏi chuột mẹ "mày muốn tao phải làm gì bây giờ?" và cũng là câu tôi tự hỏi chính mình. Nếu một trong mấy đứa nhỏ chết, liệu chuột mẹ có để tôi gắp ra, hay là tôi phải mở lồng để chuột mẹ tự tha mấy đứa sống đi và tự lo cho riêng mình, tôi phải làm sao?? Đang băn khoăn thì thấy chuột mẹ cũng đã bình tĩnh hơn, nó vội tìm gom mấy đứa con, nó đã học được cách dùng 2 tay kéo con ra khỏi lỗ khi thấy tôi làm hồi chiều nên đã tháo đứa nhỏ đang bị mắc trên cao xuống...đó là đứa tôi sợ bị chết nhất vì vừa bị kẹt cổ, vừa lắm máu, nhưng chuột mẹ đã an tâm cho tôi, tôi nhìn thấy nó liếm láp máu cho con mình và đứa nhỏ còn cựa quậy chút đỉnh...Chuột mẹ cũng quay tới quay lui vất vả trong chiếc lồng chật hẹp để tìm đứa con bị che khuất dưới miếng bìa. Ôi, tình mẫu tử thiêng liêng cao quý thật ko chỉ ở riêng mỗi con người mà ở vạn loài sinh linh!!

Mọi chuyện dường như đã có chút khả quan hơn. Tôi xác định là mình sẽ không mở cửa lồng lúc này nếu không thì mẹ con chuột sẽ bơ vơ lạnh lẽo, thậm chí là có thể mấy đứa nhỏ sẽ chết hết vì lạnh chứ không phải vì những vết thương. Tôi nhẹ nhàng đem chiếc lồng đặt vào thùng mì và đem lên để trên hiên thất, lòng nghĩ bụng rằng, nếu ở ngoài không yên vì bị tấn công thì tôi dứt khoát là sẽ kiếm cách nhét cho được mẹ con chuột vào ngủ luôn trong thất với mình. Tôi vẫn còn sợ có đứa chết nên lo lắm, tôi ước giá mà mình là một "hành giả thượng thừa" thì tôi đã có thể dùng thần thông để cứu sống tụi nó dễ như trở bàn tay. Nhưng tiếc thay, tôi chỉ là 1 hành giả sơ-cơ-lơ-tơ-mơ, chỉ mới biết cách tự giải thoát bản thân khỏi cuộc Luân Hồi Sinh Tử ở mức ngấp ngưỡng 50%, tức là tôi còn phụ thuộc vào hai chữ "hên xui" trong việc tự cứu, còn dám nói gì đến việc cứu độ chúng sinh khác?!! Tôi đã từng dịch câu chuyện kể về Thánh Nữ Yeshe Tsolgyal làm cho sống dậy 1 đứa trẻ vừa chết, cô ấy đã làm được dù chưa đạt đến Giác Ngộ toàn vẹn và vì thế, tôi hoàn toàn tin vào năng lực của Chân Ngôn. Tôi cũng nhớ câu chuyện có thật về một vị Thầy tôi quen, Thầy đã cùng nhóm trì niệm Lục Tự Minh Chú để cứu sống 1 bé mèo bị xe cán tả tơi vừa ngay trước mặt họ, bé mèo ấy đã gượng dậy bước đi chập choạng trên bãi máu của mình, rồi vị Thầy đem về chăm sóc và sống luôn đến giờ. Thế nên tôi nghĩ, mình cũng nên nương vào Chân Ngôn lúc này, dù ko có năng lực tự thân nhưng bằng tất cả tình yêu thương của mình hướng về những sinh linh bé nhỏ kia, tôi nguyện cho Chân Ngôn phát huy tha lực cứu chữa. Tôi trì niệm Om Mani Padme Hum thành tiếng để an ủi 4 dòng tâm thức hoảng loạng, tôi quán tưởng Đấng Đại Bi Quán Âm sẽ nghe thấy và rưới cam lồ làm cho những vết thương nhanh chóng liền lại và dịu đi những cơn đau cho tụi nhỏ. Rồi tôi kết thúc trì niệm bằng chú Hư Không Tạng, mong cho mọi sự được thành tựu như ý nguyện. Tôi nghĩ rằng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho tụi nhỏ và mẹ nó, và kết quả còn tùy thuộc vào Nghiệp riêng của tụi nhỏ nữa. Rồi tôi xin Phật ly nến trên bàn thờ, đem ra bên ngoài để soi sáng cho con chuột ác kia sợ mà không bén mảng lại gần. Tôi nghĩ "khắp nơi chỗ nào lại không phải Phật kia chứ?". Mặt khác, nếu Phật còn tại thế, ngọn đèn kia sẽ không nằm trên bàn thờ và Thế Tôn sẽ ủng hộ hành động của tôi, nhưng nay Phật đã Bát Niết Bàn nên nếu ngọn đèn được dùng vào mục đích thiện lành nào mà không vì tự ngã thì cũng đều là phẩm vật thiêng liêng dâng cúng lên Phật. Nghĩ vậy rồi tôi mạnh dạng tiến hành, sau đó tôi vào nằm thao thức nghe xem thử có tiếng động gì của sự nguy hiểm hay không. Tôi lại thầm nhớ đến lời dạy của Giáo Thọ Sư, Sư đã lấy hình ảnh 1 đứa bé được sinh ra và lớn lên trong tù, nó yêu thích biết bao từng bông hoa, khoảng trời trong khu vườn, cả cái góc nằm quen thuộc của nó nhưng nó ngây thơ chẳng nhận thức được rằng mình và mẹ vẫn đang bị nhốt tù. Tương tự là việc của chuột mẹ, dù nằm trong lồng, có thức ăn ngon, có sự bảo vệ của tôi nhưng hiểm họa vẫn luôn rình rập mẹ con nó, ví như sự tấn công bất chợt vừa rồi, hoặc con nó cũng có thể chết vì đạp nhau dành ti mẹ, hoặc chết lạnh vì lọt ra khỏi vòm bụng của mẹ trong phút chốc. Tôi lại liên tưởng tới kiếp người, tin hồi chiều tôi mới đọc được là vác-xin dù có chích 2 mũi nhưng vẫn có thể chết vì nhiễm covid, hoặc giả thoát được covid nhưng con người có biết rằng covid chỉ là 1 trong 1 tỷ lý do đe dọa sinh mạng của họ không? Tôi lại nhớ Sư vẫn luôn lập lại ra rả không mệt mỏi về Tứ Thánh Đế và cầu mong cho chúng tôi được đủ duyên lành chứng ngộ "mọi hiện hữu đều là Khổ vì không có gì nằm ngoài 3 Khổ, nên đam mê thích thú trong cái gì thì cũng là đam mê thích thú trong Khổ..." Miên man suy nghĩ cho đến lúc tôi thiếp đi cũng vào tầm quá nửa đêm.

Gần 4h sáng, vẫn đang trong 1 cuộc mộng lúc gần tỉnh thì tôi vùng dậy vì nghe tiếng "khẹt khẹt" của chuột mẹ. Con chuột kia lại tìm đến, nó bỏ chạy ngay khi thấy tôi và lần này nó cũng không có khả năng làm tổn hại gì đến mẹ con chuột vì tôi đã che chắn và chặn đá kỹ hơn. Tôi chợt nhớ, đêm trước khi chuột mẹ sinh tôi cũng nghe tiếng "khẹt khẹt" và sáng hôm sau lồng cũng lăn xuống phía dưới. Lúc đó, tôi đã đoán tiếng "khẹt" là tiếng của con rắn nào đi qua đòi tấn công chuột chứ nào ngờ đó là tiếng chuột kêu phản vệ đâu? Té ra là con chuột ác kia đã tấn công vì miếng ăn ngay từ đêm trước rồi, nó cũng đói và quyết lôi cái lồng cho miếng bánh phải rớt ra. Cho nên, tôi nghĩ thảm cảnh đêm qua cũng xuất phát từ sự "nghĩ tưởng" sai lầm và quá đinh ninh, chủ quan của mình. Lại một bài học cho tôi về sự quan sát và đừng bao giờ tin chắc vào sự "nghĩ tưởng" (suy nghĩ + tưởng tượng) của riêng mình. Chỉ có bậc La Hán mới không còn tưởng sai lệch. Còn là phàm phu thì phải luôn ghi nhớ lời dạy của Sư Giáo Thọ rằng "không cho cái tưởng của mình là đúng thì 'may ra' lúc đó mình mới đúng, ngược lại là sai bét!". Thật thấm thía làm sao!!! Rồi khi liếc nhìn vào lồng, tôi liên tưởng ngay đến bài Kinh Trung Bộ số 82 - Rathapala, một vị Tỳ Kheo đã chứng La Hán về thăm và tiếp độ cho gia đình, người thân đã dùng vàng bạc chất đống để dụ dỗ vị ấy hoàn tục, vị ấy khuyên gia đình hãy dùng xe chở đi và đem đổ xuống giữa lòng sông vì vị ấy chỉ ra rằng chính chúng là hiểm họa gây nên biết bao cơn sầu, bi, khổ, ưu, não. Vâng! Cảnh mà tôi thấy trong lồng là những mẫu bánh đã được chuột mẹ đặt sang 1 bên, còn nó thì cuộn tròn ôm lấy các con của mình. Nhận thức không khác gì con người trước đống của cải, chuột mẹ dường như đã hiểu ra chính miếng bánh là thứ đem lại hiểm họa cho nó. Về sau, nó còn dấu miếng bánh dưới tấm bìa để che đi sự nguy hiểm và cũng để dành ăn lấy sức nuôi sữa cho con sau cuộc nạn mệt nhoài.

Sáng ra cả 3 đứa nhỏ vẫn còn ngọ nguậy nên tôi cảm thấy phần nào nhẹ nhõm. Tuy nhiên đứa nhỏ bị thương nặng tối qua thì yếu lắm, bị sứt 1 khoảng to trên đầu, miệng sưng và gần như không thế ngậm ti mẹ hoặc chui trọn vào lòng mẹ vì vết thương đau. Tôi biết lo lắng cũng không ích gì vì sống chết cũng tùy Duyên Nghiệp, chỉ tiếp tục trì chú cầu nguyện và hồi hướng trợ duyên cho đứa nhỏ đủ sức vượt qua kiếp nạn. Ở trên hiên cốc với tôi giờ là tạm yên ổn nhưng biết đâu được lũ kiến sẽ hứng chí bò lên tấn công với hàng trăm đốt cắn để dành miếng ăn thì sao? Tôi cũng từ bỏ luôn ý niệm mong mưa hay nắng như ý mình muốn vì nào biết được điều gì tốt xấu sẽ xảy đến cho tôi hoặc 4 mẹ con chuột trong những ngày tới...chỉ biết dặn mình phải thật thận trọng, phải chánh niệm trong từng phút ở hiện tại mà thôi...lời Sư lại vang lên trong đầu tôi "Mọi hiện hữu đều là Khổ, là Vô Thường, là bất trắc, là Vô Ngã..."
 


HL 13/11/21

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2021

Cảm Ơn Một Đóa Vô Thường

 


Tôi tỉnh giấc lúc 2:30am như 1 thói quen, đầu óc vẫn còn đang lẩn thẩn hồi tưởng lại 3 giấc mơ xem hôm nay mình có điều gì cần phải lưu Tâm. Bình thường, đt tắt và để sang bên nhưng hnay tôi lôi ra rồi nhấn nút Off Airplane Mode như sự sai bảo của tiềm thức. Ngờ đâu, khoảng tầm 10' sau thì có tin nhắn đến thật, là tin mừng từ một người bạn đã thức suốt đêm để cố làm điều gì đó tốt đẹp cho tôi. Đem nội dung tin nhắn ấy vào thời Thiền, tôi "ngộ" ra vài điều, chẳng phải "giác ngộ" hay "chứng ngộ" gì lớn lao chấn động như Đức Phật, chỉ là chợt ngộ ra vì sao nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thường hay nhắc trong bài nhạc của ông về "một đóa Vô Thường".

Vốn dĩ phần lớn người ta thường nghĩ đến Vô Thường với chỉ một ý nghĩa liên quan đến chuyện sinh tử, hay những điều bất trắc, mọi người dường như đã quên mất rằng sống trong thế giới nhị nguyên này thì mọi thứ nên tồn tại với ít nhất là hai mặt, đã có Xấu phải có Đẹp, đã có Đen phải có Trắng, đã có Dài phải có Ngắn, đã có mặt Xấu thì hẳn nhiên phải có mặt Tốt. Có phải mọi người đã quên hẳn bề mặt đẹp đẽ của Vô Thường? Liệu điều này phải chăng là ngụ ý của cố nhạc sĩ khi muốn nhắc về vẻ đẹp và sự ngọt ngào của Vô Thường qua những lời ca? Tôi không thể có được câu trả lời từ một người đã khuất, đã về với Cát Bụi hoặc có thể là ông đã tái sinh ở một miền đất lành nào đó mà quên sạch cái tiền kiếp làm người đầy những mặn nồng chua cay. Nhưng giờ đây, trong tôi chắc chắn hơn bao giờ hết là thứ niềm tin yêu bất diệt đối với Vô Thường bởi vì nó:

Giúp tôi biết yêu thương thực tại, nâng niu từng khoảnh khắc vì khoảnh khắc nào sinh ra cho sự trải nghiệm cũng đều liền diệt đi ngay sau đó;
Giúp tôi biết yêu thương trong vô thường vì lỡ nếu một ngày kia có phải mất mát đi thứ gì hay người nào đó yêu thương thì trong tôi cũng không hoài nuối tiếc vì chưa dành cho nhau những tháng ngày trọn vẹn;
Giúp tôi học cách trưởng thành, cứng cỏi và sẵn sàng hơn trước những đổi thay vốn không thể nào tránh khỏi của dòng chảy Duyên Nghiệp;
Giúp tôi biết cách cho đi không trông đợi hồi đáp bởi hiểu rằng Tâm người ta thì vô thường lắm, nhờ vậy Tâm tôi thảnh thơi không lắm những buộc ràng;
Giúp tôi chữa lành những vết thương bằng cách tập buông bỏ dần, bởi vết thương rồi sẽ lành, cớ gì để cho Tâm mình phải hoài rỉ máu?
Giúp tôi nhìn ra cuộc sống này như một cuộc du hành, luôn trải nghiệm những khoảnh khắc mới mẻ mà thôi dần những thời khắc hy vọng hay sợ hãi, bởi nào ai biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo, lo lắng trông đợi liệu có ích gì?


Tôi nhận ra rằng, tình yêu thương không vị kỷ - không nhiễm ô chỉ có thể nảy nở trong điều kiện của Vô Thường. Vậy nên một người "biết cách yêu thương" là người chạm gần đến Giác Tánh và Giác Tánh mang bản chất tự nhiên của tình yêu thương. Há chẳng vì thế mà Bậc Chánh Đẳng Giác còn được mệnh danh là Đấng Đại Từ Bi đấy sao?
Thánh Kinh cũng dạy rằng, anh hãy hồn nhiên như trẻ thơ để có thể vào được nước Chúa;
Tương tự, trên con đường học Phật, một hành giả thực hành "anh nhi hạnh" thì có thể nhanh chóng tiến vào các giai vị của Bồ Tát;
Và cố nhạc sĩ của tôi có lẽ cũng là 1 vị Bồ Tát giữa trần gian với tấm lòng bao dung độ lượng, lúc nào cũng "như trẻ nhỏ, ngồi bên hiên nhà chờ xem thế kỷ tàn phai..."

Gọi là "đóa Vô Thường" bởi vì nó đẹp, đẹp từng khoảnh khắc sinh - trụ - diệt, đẹp trong từng giai đoạn của thuở ấu niên - thiếu niên - thanh niên - trung niên - lão niên. Không có một khoảnh khắc nào là không ngừng đẹp, nó luôn luôn Đẹp bởi vì một khoảnh khắc vốn không thể đánh giá Xấu hay Đẹp, nó chỉ sinh khởi và rồi diệt đi do Duyên như là quy luật bất biến của một đóa hoa nở rồi tàn, đến và đi vì đắp tô nên những phần đa dạng cho thứ gọi là "Cuộc Đời".

Từ đó, cứ mỗi khi nhận được niềm yêu thương, tôi cứ hay tự hỏi rằng mình là ai? Mình là ai kia chứ mà dám nhận lấy những  yêu thương quá đỗi đẹp đẽ? Không, tôi chẳng là ai, chẳng là gì cả thì mới xứng đáng nhận được tình thương ấy. Và ngay trong khoảnh khắc đón nhận được thì tình yêu thương ấy cũng được biến mãn, chuyển tiếp và lan tỏa khắp muôn phương rồi! Bởi vì tôi chẳng dám ôm giữ riêng một niềm yêu thiêng liêng nào cho riêng mình...

Cũng lại như cách nói của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rằng "Tôi là ai, tôi là ai mà sao yêu quá cuộc đời này?" Tôi thầm nghĩ, dẫu mình có thấm thía lý Nhị Đế rằng "Mọi hiện hữu đều là Khổ nên yêu thích gì cũng là yêu thích trong Khổ..." thì với tôi, có lẽ cuộc Luân Hồi này chỉ cần biết rõ mình đang mơ là được rồi, việc thức giấc hình như không còn là điều cấp thiết nữa bởi vì...tôi còn "yêu quá cuộc đời này" và "vì yêu" nên "tôi nguyện xin mãi hoài mộng mị để tạ ơn đời"...

Lạc Hải Âm
HL 4am 07/11/21

P/S: Thương tặng bài viết cho bạn P.N - người đã nhắn tin cho tôi lúc 2:40am, và cũng cùng một tấm lòng thương quý ấy, gửi tặng đến Janghye Eo vs bạn Mập, những người bạn vô cùng quý giá của tôi trong kiếp sống này.

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2021

Duyên Sự

Thoáng thấy bóng dáng của Vô Thường và Khổ Đau đe dọa trói buộc mình trong cuộc Trầm Luân thêm vô lượng kiếp, tôi sợ hãi lìa dần cuộc chơi trần thế Vui ít - Buồn nhiều - đầy Hệ luỵ - chóng Chán để theo chân các vị Đạo Sư, mong tìm được bến bờ Hạnh Phúc Chân Thật. Nương theo những lời dạy đầy từ ái và bi mẫn của các vị Minh Sư hữu duyên được kết nối, tôi cũng dần truy nguyên lời dạy của Đức Phật để đào sâu vào Suối Nguồn An Lạc, để có thể tự mình kiểm nghiệm, hấp thụ những tinh hoa Giáo lý cho từng bước chân trên Đạo lộ được thêm an toàn và an lạc. Tôi bước đi trên Con Đường dẫn đến Giải Thoát, trước nhất là vì hạnh phúc của riêng mình, sau rồi không biết sao cái Duyên cứ đưa đẩy tôi phải sử dụng khả năng ngoại ngữ yếu kém cùng chút kiến thức và kỹ năng cạn cợt của mình để chuyển dịch những gì tôi biết được, hiểu được sơ sài cho những đối tượng kém phước duyên hơn mình. Cũng có ý định từ bỏ công việc này "nhiều lần" chỉ để tập trung vào việc tu tập riêng cho bản thân nhưng luôn thất bại vì không tìm được sự chấp thuận của "lương tri". Nếu ai đó có tin vào Nhân Quả Nghiệp Báo trong ba thời (Quá Khứ, Hiện Tại, Vị La) thì cũng có thể hiểu rằng Tôi như "vướng phải" công việc chuyển dịch như là một "Thiện Nghiệp" vậy. Có những lời dạy đơn giản thôi, ngắn gọn thôi nhưng đánh động Tâm thức tôi, dẹp trừ phiền não nơi tôi, mở rộng Tâm thức tôi ở mức khó nghĩ bàn. Nhờ Tâm được dần chuyển hóa mà từ đó, tôi xem việc lợi mình cũng như lợi người, chỉ cần mình dành ra một chút thời gian, công sức chuyển dịch, ghi chép xuống và ngó kỹ tới lui vài lần thì đã có một bản dịch "đường hoàng" để "cả nhà cùng tu". "Cả nhà" ám chỉ cho Tâm thức của những người Hữu Duyên với tôi, cùng kím tìm Hạnh Phúc như tôi, cùng bước trên lối Giải Thoát với tôi, hay cũng như cùng đi chung với tôi trên một chuyến đò Sinh Tử vô cùng ngắn ngủi này. Ngoài ra, sau khi thấm thía những giá trị lớn lao từ việc áp dụng giáo lý của Đức Phật, tôi không thể làm ngơ trước việc tự mình phải đóng góp phần nào công sức để duy trì tài sản trí tuệ gần 2,600 năm mà Đức Từ Phụ để lại, cùng với vô số luận giảng mà chư Thầy Tổ đã từ bi khai thị giúp cho người cầu Đạo, dù với căn cơ nào cũng có khả năng bước vào bên trong Giải Thoát Môn. 

Nói cho dông dài nhưng tóm lại thì tôi đã quyết định theo đuổi công việc chuyển dịch và lưu trữ tư liệu nơi đây vì 3 lý do:

- Tu tập và giải thoát chính mình.

- Trợ giúp hành giả tầm cầu hữu duyên.

- Góp phần gìn giữ và phổ biến pho Giáo lý Phật Pháp mà tôi xem như là món di sản vô giá của toàn thể nhân loại. 


Nguyện cho chút ít công đức nào có được từ việc chuyển dịch những nội dung Giáo lý này sẽ đem lại hạnh phúc tức thời cho người đọc,

tức thời tiêu trừ mọi khổ đau, phiền não, che chướng nơi Tâm độc giả và hành giả,

tức thời ánh sáng của Chánh Kiến và Trí Tuệ được tự nhiên sinh khởi giúp xóa sạch Tà Kiến, xua tan lớp màn Vô Minh u tối nơi dòng Tâm thức của vị hữu duyên.

Nguyện mọi sự cát tường!

Sarva Mangalam __()__


Lạc Hải Âm (樂海音)

HL 29/10/21



 

Dịch Haiku - 03

                                        Ẩn sĩ                                       thưởng trà sớm                                      tĩ...