Thay vì thời buổi này cần PHẢI đóng cửa cách ly, đẩy mạnh Kinh Tế trong nước thì anh lại vì lòng Tham mà chạy đua theo xu hướng mở cửa Du Lịch như các nước.
Thay vì có thể dùng tiền có sẵn, dư giả để nuôi sống người dân qua thời kỳ dịch, ổn định tâm lý cho đồng bào, làm nền cho một cú nẩy vững chắc và mạnh mẽ sau thời dịch thì anh đem hết tiền của ra để mua vaccine, chạy đua vaccine, trang bị vật tư y tế, nhưng hình như anh quên nhận ra rằng số y bác sĩ và đội ngũ điều dưỡng thì ko tăng, theo đó số người chết sẽ không giảm, và áp lực từ bệnh/chết mỗi ngày sẽ đè nặng lên vai, lên Tâm trí của những người đang sống.
Thay vì tùy hỷ/góp sức/hành động tức thời và công khai minh bạch vì lợi ích của người khác thì anh chỉ biết ngồi một chỗ, suy nghĩ tiêu cực hẹp hòi, chỉ trích đa phương và đa diện nhắm vào những hoạt động thiện nguyện. Hệ quả là các thứ văn bản quy định lập tức sinh ra đầy đủ ở các cấp hơn bao giờ hết, để rồi món "tiền tươi" sẽ KHÔNG BAO GIỜ có cơ hội được chạm tới tay người dân trong vùng bão lũ lúc ngặt nghèo. Chờ cho các ông thẩm định, ký tá văn bản, có vị cao nhân còn tự hào với việc thiện nguyện cho dân bằng cách... chuyển khoản thì xin thưa, tiền cứu trợ sẽ trở thành tiền lo ma chay, còn các thứ nhu yếu phẩm cứu trợ thì bị xếp xó vì hiện nay những trái tim chân Thiện hướng về vùng bão lũ của thời trước đã chảy máu, đã bị tổn thương, đã bị giam hãm bởi áp lực từ các quy định và điều tiếng.
Đây là thời buổi mỗi người nên ở yên một chỗ, kiểm soát nội Tâm, điều chỉnh hành vi và lời nói của mình để đem lại sự an lành cho bản thân, cho người thân, cho xã hội. Thì thay vào đó, ngay liền sau đợt sóng dịch, anh lại nhanh chóng trở về với thói quen Tham thích hướng ngoại, đi lung tung/giao tiếp linh tinh/làm đủ thứ hành động để hưởng thụ, để thỏa mãn nhu cầu riêng tư của anh, và để rồi anh tự biến mình thành F0, biến những người mình yêu thương thành F1, góp phần thúc đẩy số ca bệnh/chết mỗi ngày.
Thay vì nhận ra lỗi lầm và trách nhiệm ở nơi chính bản thân mình, anh lại sai lầm đổ hết trách nhiệm lo toan cho nhà nước và chính phủ. Cha mẹ cho anh cuộc sống, nhà nước và xã hội cho anh điều kiện phát triển an lành, nhiều thứ trợ duyên cho anh trưởng thành nhưng việc anh SỐNG ra sao, CHẾT như thế nào thì phần chủ yếu là do anh quyết định cả, nên khi đã trưởng thành rồi thì anh đừng nên có suy nghĩ ỷ lại, trông chờ và đổ hoàn toàn trách nhiệm Sống Chết cho gia đình, xã hội, nhà nước. Hãy nhớ rằng KHÔNG AI chịu trách nhiệm cho suy nghĩ CỦA ANH, và hãy LUÔN LUÔN nhớ rằng Cái Chết chắc chắn sẽ đến với anh và chắc chắn là KHÔNG AI CHẾT CÙNG anh!
Nhận thức đúng đắn là việc anh hiểu được rằng khi anh có khả năng giải quyết những vấn đề nội tâm của riêng mình, giảm bớt và kiểm soát được lòng Tham, sự Sân Giận nơi mình thì chính là anh đã góp phần làm lợi lạc cho bầu không khí xung quanh anh, cho sự an lạc của những người xung quanh anh, rộng hơn là cho đất nước và toàn thể địa cầu. Như Phó Thủ Tướng Vũ Đức Đam đã từng nói ngay từ những ngày đầu mùa dịch "ai ở đâu, ở yên đó là góp phần bảo vệ cho xã hội, cho nước nhà". Thay vì Trung Thành và Kham Nhẫn với chỉ thị ban đầu, cũng là Kham Nhẫn kiểm soát và tiết chế bản thân để vấn đề chung của xã hội được giải quyết triệt để thì một lần và hết lần này đến lần khác, chúng ta lại để cho lòng Tham - lúc nào cũng muốn này muốn nọ - chi phối tất cả suy nghĩ và hành động mà không lưu Tâm đến hệ lụy của việc đó đối với toàn thể xã hội.
Nói sao cho hết những hoàn cảnh Thay Vì trong lúc mọi thứ dường như càng lúc càng diễn tiến theo chiều hướng hỗn mang hơn ở nước mình và trên toàn thế giới. Lòng Tham Cầu dẫn đến Kỳ Vọng và Sợ Hãi cứ thế tiếp tục xoay vần để mỗi lúc nỗi Tham Sống Sợ Chết cũng ngày một to lớn và khủng khiếp hơn. Nếu cứ tiếp tục vì lợi ích cá nhân, hay lợi ích của một nhóm người mà anh hy sinh lợi ích của nhiều người, của số đông mọi người thì sự Ích Kỷ bị chi phối bởi lòng Tham, Kỳ Vọng và Sợ Hãi ấy sẽ tiếp tục lớn mạnh. Chúng chưa bao giờ và sẽ KHÔNG BAO GIỜ là những Nhân tố Thiện lành. Như vậy, việc chờ đợi Quả Lành nảy nở từ những Nhân xấu chính là ĐIÊN ĐẢO MỘNG TƯỞNG. Cho nên, nếu không có sự thay đổi trong NHẬN THỨC dẫn đến sự thay đổi về cách HÀNH XỬ thì mọi sự Cố Gắng của anh đều là GIÃY CHẾT, mọi thay đổi và biến chuyển chỉ góp phần đưa xã hội và người dân tiến gần và nhanh hơn đến Sự Chết, nền Kinh Tế sẽ phải oằn mình gồng gánh lâu dài hơn và kịch bản của lạm phát, đói nghèo, trộm cướp, tai ương, dịch bệnh nặng nề rất có thể trở thành một hiện thực tàn khốc và bi thảm.
Nhưng hơn hết, điều tôi muốn nói sau nội dung bài viết này chỉ là muốn nêu lên tầm quan trọng của Trí Tuệ, của một cái nhìn đúng đắn trong tất cả mọi việc, từ việc bé nhất nơi cá nhân của mỗi người đến khối lượng công việc đồ sộ mang tầm ảnh hưởng sâu rộng của một quốc gia, của một hành tinh. Trí Tuệ và Tri Kiến đúng đắn ấy không bị lệ thuộc vào khuôn khổ của đất nước, văn hóa, chính trị, kinh tế, tôn giáo, chủng tộc, màu da...nó càng không nên bị chi phối bởi lòng Tham, nỗi Toan Tính, sự Thù Hận...nó chỉ đơn giản là sự THỪA NHẬN quy luật vận hành của vũ trụ và vạn vật bằng một Tâm thái bình tĩnh, không vướng kẹt và sáng suốt nhất trước khi quyết định hành xử bất cứ việc gì. Tất thảy đều là dòng chảy của Duyên Khởi, Nhân Quả, Nghiệp Lực phát xuất từ nơi mỗi người và trách nhiệm quy về mỗi cá nhân, bất kể vị trí nào anh đang nắm giữ, bất kể bao nhiêu tiền bạc, sự giàu có, tiếng tăm mà anh đang có. Dù Chúa hay Phật có ra đời hay không tồn tại trên cõi đời này thì mọi thứ vẫn theo quy luật bất biến đó mà diễn tiến. Tôi xem Đức Phật như một bậc vĩ nhân, một bậc đạt tới Trí Tuệ siêu việt trong việc thấu hiểu bản chất và quy luật của vũ trụ để học theo Tri Kiến và Tuệ Giác của Ngài. Tôi tin chắc vào quy luật bất biến ấy cũng như tin vào nhận định của Ngài rằng: "Giáo lý Duyên Khởi vô cùng sâu sắc. Vì không hiểu được nó nên thế giới này rối mù như một cuộn chỉ, một tổ chim, một đám sậy và chúng sinh phàm phu đã không thoát khỏi sinh tử và đọa lạc."
Một phương diện khác, nhà thơ Rumi, cũng là nhà tư tưởng nổi tiếng thuộc Hồi Giáo đã ghi lại cuộc đối thoại nội tâm giữa ông và Thượng Đế:
"-Con nghĩ rằng mình không muốn chết trước khi được biết về Ngài."
"-Người nào hiểu biết về ta, người đó Bất Tử." - Thượng Đế trả lời.
Liệu Thượng Đế ở đây có phải ám chỉ cho Chân Lý, cho Sự Thật Bất Biến của vũ trụ và mục đích của kiếp người quý báu là nhận chân rõ được Sự Thật ấy? Nhưng dĩ nhiên, một người phải có Trí Tuệ thì mới có thể thấy được lẽ thật, và mới dám sống dựa trên lẽ thật. Như vậy thì khởi điểm phải bắt đầu từ việc có được Tri Kiến đúng đắn dựa trên những Sự Thật Nền Tảng của Vô Thường và Vô Ngã, từ đó tư duy mới đúng hướng, đoạn đường tiến đến Sự Thật mới được rút ngắn lại cùng bao điều Thiện Lành liên tục trổ quả dọc đường. Cuối cùng, người lữ hành sẽ đạt được thành quả to lớn nhất, chính là rốt ráo nhận chân được Sự Thật, viên mãn Trí Tuệ và thoát khỏi hoàn toàn mọi Khổ Đau.
Mong lắm vậy thay!
~ Lạc Hải Âm
HL 07/12/21