Vô thủy Luân Hồi cõi mênh mang,
Đẫm nhớ thương,
Vẫn tơ vương,
Hoài kím tìm nhau,
Lưu dấu vạn nẻo đường.
Bóng dáng xưa chừng nay đổi khác,
Tâm hoài vọng,
Tiếng thê lương.
Đương mùa gió ẩm mang hương xưa,
Bên khung cửa,
Hạt mưa nghiêng,
Trời đất chông chênh,
Thực tại bỗng hiện tiền.
Nghe niềm nỗi tương tư tan vỡ,
Khối yêu hận,
Hóa mù sương.
Lạc Hải Âm
HL 08/11/21
P/S:
Bậc La Hán không còn khóc. Các Ngài có chăng chỉ còn vài giây phút ngậm
ngùi. Kinh Tương Ưng kể lại rằng, một buổi chiều nọ, Đức Phật đã có
giây phút chạnh lòng khi nhìn trong Tăng đoàn vắng bóng hai vị Chí
Thượng Thanh Văn, Ngài Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên, hai vị đã xin phép
Bậc Đạo Sư của mình được viên tịch trước nên giờ đây Thế Tôn cảm thấy
một sự trống trải, nhưng Như Lai tuyệt không có một chút sầu buồn! Phàm
phu thì ngược lại, Tâm phàm luôn biến chuyển theo cảnh, không đấm ngực
khóc than trước cảnh bất toại thì cũng hả hê vui sướng trước cảnh như ý,
dù là cảnh lúc tỉnh hay mộng. Đối với hành giả còn đang tu học, đôi khi
"cái biết" của Tuệ vẫn không đủ sức mạnh vượt qua nổi chữ "tình" vốn đã
ngấm sâu vào tim, vào máu, vào dòng chảy của Tâm thức từ vô thủy; thế
nên, dù họ có thể không bi lụy trước cảnh thực, nhưng đôi lúc cũng khó
tránh khỏi cảnh "lệ thiên hàng" trong giấc mơ vì đâu đó vẫn còn lưu giữ
một niềm thương sâu chưa dứt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét