Trời ạ, Đông về!!!
Cái chân đi bị trói quá lâu dễ khiến mình buông xuôi theo tính thích nghi sự đủ đầy và tiện lợi của hoàn cảnh, dễ dính mắc vào cái trạng thái quá an lành, thụ động không mấy mong ước của Quả lành hiện tại. May là biết chút Phật Pháp nên cũng kịp thời nhận ra mức độ chay lười và luyến ái của mình mà điều chỉnh. Lúc này, quả thật Vô Thường trở thành một sự cứu rỗi cho cơn ngủ mê! Cái lạnh của mùa Đông giá buốt, lạnh lùng như hiện thực của mỗi cuộc đời, như sự cô độc của một con sói, như sự hoang dại của một bầy sõi, như một bầu rượu cạn dưới ánh trăng ngà! Bây giờ mình đã bớt sợ lạnh, mình đã bớt nhớ những nơi chốn lạnh lẽo thường xuyên đi về, mình đã bỏ dần thói quen hoài cổ, nhưng đâu đó vẫn còn sót lại trong Tâm những thứ tục lụy khiến cho lòng cảm thấy ấm áp trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như một cái chớp mắt nếu đem so với dòng Luân Hồi dài bất tận. Ấm áp hay lạnh lẽo vốn là những thứ mình đã, đang và sẽ tiếp tục cảm nghiệm được của đời sống. Nhưng, điều quan trọng Phật dạy là, chớ để cho những niềm tục lụy đó tiếp tục gây nên hệ lụy là cơn lạnh rét mướt cắt vào da thịt của mùa Đông đời kéo dài vạn niên. Hãy biết tự sưởi ấm bằng ngọn lửa chánh Pháp bên trong mình.
Lạc Hải Âm
HL 04/12/21
P/S: Vừa viết xong cũng chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật của một người mình đã từng có nhiều niềm thương, người đã làm nên những tháng ngày rộn ràng và chuỗi sống hoài cổ hết sức đẹp đẽ của mình. Anh cũng thích nhìn ngắm những vùng phủ trắng Tuyết bên ngoài, hay anh cũng yêu những giây phút trầm mặc cô độc của cõi Tâm! Happy Birthday! ❄❄❄☃️☃️☃️❄❄❄
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét