Mấy hôm rồi, trời trút mưa cả ngày lẫn đêm, nước nhiều tới nỗi tạo thành vài khe suối nhỏ chảy xuyên qua am thất, tôi chỉ còn nghe được 3 thứ tiếng động thay phiên nhau mỗi lúc: tiếng mưa xối trên mái tôn, tiếng suối đổ, tiếng đá lăn...thiết nghĩ sợ Vô Thường xảy ra giữa đêm như đất sạc lở, cây bật gốc ngã đè thất, hay sét đánh trúng thất trong lúc tôi đang say giấc nên tôi ngủ chập chờn, và cũng cố để ý những giấc mơ vì biết đâu được mình đã chết và đang phiêu du trong trạng thái trung ấm để tìm chỗ sanh ra mới thì sao?! Cuộc sinh tử luôn luôn khó lường!
Vào một đêm trời vẫn đang mưa thì có một con chuột chù xuất hiện, chuyện dĩ nhiên là nó cắn phá nhưng con chuột này lại quá mạnh dạng và dai dẳng so với những con chuột mà tôi kinh nghiệm trước đây. Có lẽ nó đói quá, tôi nghĩ: "thôi thì để cho mày vào lồng rồi tao lấy đồ cho ăn, chứ cắn lung tung là không được và rồi tao cũng sẽ mất ngủ!" Kết quả là em ấy vào lồng liền sau 3 nốt nhạc. Mấy hôm sau trời vẫn mưa nên chưa đem em ấy đi thả được. Đặt lồng ở chỗ khô ráo bên dưới thất, tôi nhận ra ẻm là 1 con chuột xinh xẻo chứ không phải 1 tên mặt dày như đêm hôm nọ và tôi cứ đều đặn "nhờ" em ăn giùm các thứ bánh còn chất đống...đến chiều ngày thứ 3, cũng là hôm trời hơi ráo mưa thì "ôi thôi rồi nồi sôi!!!" - đi cho ẻm ăn mới phát hiện là ẻm đã sinh ra 3 đứa con đỏ hỏn, 1 đứa lại còn đang kẹt đầu vào lỗ lồng và chuyển màu tìm tái... tôi bối rối quá, không biết làm sao, rồi tự trấn an mình phải cứu cái đứa nhỏ kia trước đã...thế là lần đầu tiên tôi dùng tay mình di vào đầu đứa nhỏ, xê nghiêng cái lồng qua lại mấy lần và mất chừng 15' vã mồ hôi thì đứa nhỏ mới chịu đút đầu vô trong... tôi thở phào, nghĩ thầm "nếu bây giờ mở lồng cho chuột mẹ thì nó cũng chẳng biết đem con đi trú ở đâu, có nơi nào không ngập nước ngoài chút xíu đất bên dưới thất này, và rồi ẻm lại tìm đến phá lung tung đòi ăn để có sữa nuôi con...vậy nên có lẽ tôi phải nuôi chúng luôn cho đến khi tụi nhỏ mở mắt biết chạy rồi đem thả 1 lượt vậy!" Rồi tôi bỏ bìa vào trong cho mấy ẻm nằm, đặt bìa chặn các phía để mấy đứa nhỏ khỏi đun đầu ra. Cứ chốc chốc tôi lại chạy ra ngó xuống thì đoán rằng chắc là con chuột cũng làm mẹ lần đầu tiên nên nó chưa biết chăm cho con lắm: nó đặt 3 đứa nhỏ sang 1 bên, còn bản thân thì nằm cuộn tròn trên đóng bánh. Sau sợ chúng bị lạnh nên trước khi sập tối, tôi phủ 1 lớp nilon che sương lên trên, cũng cẩn thận lấy 1 cục đá chặn lên để gió khỏi tung. Vậy là tôi chắc mẫm 4 mẹ con tụi nó sẽ an ổn trong đêm nay, tôi vui thầm.
Vào một đêm trời vẫn đang mưa thì có một con chuột chù xuất hiện, chuyện dĩ nhiên là nó cắn phá nhưng con chuột này lại quá mạnh dạng và dai dẳng so với những con chuột mà tôi kinh nghiệm trước đây. Có lẽ nó đói quá, tôi nghĩ: "thôi thì để cho mày vào lồng rồi tao lấy đồ cho ăn, chứ cắn lung tung là không được và rồi tao cũng sẽ mất ngủ!" Kết quả là em ấy vào lồng liền sau 3 nốt nhạc. Mấy hôm sau trời vẫn mưa nên chưa đem em ấy đi thả được. Đặt lồng ở chỗ khô ráo bên dưới thất, tôi nhận ra ẻm là 1 con chuột xinh xẻo chứ không phải 1 tên mặt dày như đêm hôm nọ và tôi cứ đều đặn "nhờ" em ăn giùm các thứ bánh còn chất đống...đến chiều ngày thứ 3, cũng là hôm trời hơi ráo mưa thì "ôi thôi rồi nồi sôi!!!" - đi cho ẻm ăn mới phát hiện là ẻm đã sinh ra 3 đứa con đỏ hỏn, 1 đứa lại còn đang kẹt đầu vào lỗ lồng và chuyển màu tìm tái... tôi bối rối quá, không biết làm sao, rồi tự trấn an mình phải cứu cái đứa nhỏ kia trước đã...thế là lần đầu tiên tôi dùng tay mình di vào đầu đứa nhỏ, xê nghiêng cái lồng qua lại mấy lần và mất chừng 15' vã mồ hôi thì đứa nhỏ mới chịu đút đầu vô trong... tôi thở phào, nghĩ thầm "nếu bây giờ mở lồng cho chuột mẹ thì nó cũng chẳng biết đem con đi trú ở đâu, có nơi nào không ngập nước ngoài chút xíu đất bên dưới thất này, và rồi ẻm lại tìm đến phá lung tung đòi ăn để có sữa nuôi con...vậy nên có lẽ tôi phải nuôi chúng luôn cho đến khi tụi nhỏ mở mắt biết chạy rồi đem thả 1 lượt vậy!" Rồi tôi bỏ bìa vào trong cho mấy ẻm nằm, đặt bìa chặn các phía để mấy đứa nhỏ khỏi đun đầu ra. Cứ chốc chốc tôi lại chạy ra ngó xuống thì đoán rằng chắc là con chuột cũng làm mẹ lần đầu tiên nên nó chưa biết chăm cho con lắm: nó đặt 3 đứa nhỏ sang 1 bên, còn bản thân thì nằm cuộn tròn trên đóng bánh. Sau sợ chúng bị lạnh nên trước khi sập tối, tôi phủ 1 lớp nilon che sương lên trên, cũng cẩn thận lấy 1 cục đá chặn lên để gió khỏi tung. Vậy là tôi chắc mẫm 4 mẹ con tụi nó sẽ an ổn trong đêm nay, tôi vui thầm.
Đến tầm 8h30 tối, sợ tụi nó không đủ ấm nên tôi tính đem lồng bỏ vào trong thùng mì trước khi đi ngủ. Chưa kịp thực hiện thì nghe "chéo chéo" phía ngoài, tôi vẫn cứ "thủng thẳng" cho xong việc mình rồi mới ra xử lý. Nào ngờ...tầm 3' sau đi ra thì chứng kiến 1 cảnh tượng kinh hoàng... soi đèn pin vào chỗ cái lồng thì thấy các mảnh bìa nằm trơ trọi tan hoang. Cái lồng đâu rồi?? Sao tiếng chuột con vẫn kêu chéo chéo??? Chuột mẹ làm cái lồng lăn ư?? Tôi vội rọi xuống dưới thì thấy bóng dáng 1 con chuột khác (hình như vậy, hoặc con gì tôi nhìn ko rõ) to và dài, nó vẫn cố dùng miệng cắn ngay cái tay cầm lồng và lôi cái lồng đi khiến cái lồng tiếp tục lăn, thấy tôi lù lù đi xuống vậy mà nó vẫn chưa từ bỏ ý định, tranh thủ tấn công vào cái lồng 2-3 lần, nó xông vào cắn rất mạnh ...Vừa xua con thú kia vừa đi vòng xuống dưới thất, tôi rọi đèn vào lồng thì....Trời ơi... tôi bủn rủn hết cả chân tay...cái lồng đương nhiên là lăn mấy vòng, 1 đứa nhỏ mắc kẹt đầu vào lỗ và bị treo thẳng đứng, máu me tùm lum, 2 đứa kia thì bị miếng bìa che bên dưới và chuột mẹ đè lên, còn chuột mẹ cũng đang thất kinh hoảng sợ. Tôi chết điếng ngừi không biết xử lý làm sao, trong đầu bây giờ chỉ có hiện lên vài ý niệm " ôi thảm cảnh, nghiệp báo, nghiệp gì mà sao đọa đầy chúng sanh khổ như thế này, tại sao chúng sanh cứ không ngừng gây oan trái cho nhau..." Trong lúc đó, con thú độc ác kia vẫn lảng vảng xung quanh, Tâm tôi đau khổ gào lên giữa màn đêm: "Trời ơi là trời!!!" Gào lên cho đỡ ức chế nhưng thực chất tôi biết không có ông Trời nào giúp hết, tôi lao ra xua con ác ôn kia rồi vội quay lại với chiếc lồng...đứa con bị mắc kẹt và máu me vẫn còn dính đó, tôi hỏi chuột mẹ "mày muốn tao phải làm gì bây giờ?" và cũng là câu tôi tự hỏi chính mình. Nếu một trong mấy đứa nhỏ chết, liệu chuột mẹ có để tôi gắp ra, hay là tôi phải mở lồng để chuột mẹ tự tha mấy đứa sống đi và tự lo cho riêng mình, tôi phải làm sao?? Đang băn khoăn thì thấy chuột mẹ cũng đã bình tĩnh hơn, nó vội tìm gom mấy đứa con, nó đã học được cách dùng 2 tay kéo con ra khỏi lỗ khi thấy tôi làm hồi chiều nên đã tháo đứa nhỏ đang bị mắc trên cao xuống...đó là đứa tôi sợ bị chết nhất vì vừa bị kẹt cổ, vừa lắm máu, nhưng chuột mẹ đã an tâm cho tôi, tôi nhìn thấy nó liếm láp máu cho con mình và đứa nhỏ còn cựa quậy chút đỉnh...Chuột mẹ cũng quay tới quay lui vất vả trong chiếc lồng chật hẹp để tìm đứa con bị che khuất dưới miếng bìa. Ôi, tình mẫu tử thiêng liêng cao quý thật ko chỉ ở riêng mỗi con người mà ở vạn loài sinh linh!!
Mọi chuyện dường như đã có chút khả quan hơn. Tôi xác định là mình sẽ không mở cửa lồng lúc này nếu không thì mẹ con chuột sẽ bơ vơ lạnh lẽo, thậm chí là có thể mấy đứa nhỏ sẽ chết hết vì lạnh chứ không phải vì những vết thương. Tôi nhẹ nhàng đem chiếc lồng đặt vào thùng mì và đem lên để trên hiên thất, lòng nghĩ bụng rằng, nếu ở ngoài không yên vì bị tấn công thì tôi dứt khoát là sẽ kiếm cách nhét cho được mẹ con chuột vào ngủ luôn trong thất với mình. Tôi vẫn còn sợ có đứa chết nên lo lắm, tôi ước giá mà mình là một "hành giả thượng thừa" thì tôi đã có thể dùng thần thông để cứu sống tụi nó dễ như trở bàn tay. Nhưng tiếc thay, tôi chỉ là 1 hành giả sơ-cơ-lơ-tơ-mơ, chỉ mới biết cách tự giải thoát bản thân khỏi cuộc Luân Hồi Sinh Tử ở mức ngấp ngưỡng 50%, tức là tôi còn phụ thuộc vào hai chữ "hên xui" trong việc tự cứu, còn dám nói gì đến việc cứu độ chúng sinh khác?!! Tôi đã từng dịch câu chuyện kể về Thánh Nữ Yeshe Tsolgyal làm cho sống dậy 1 đứa trẻ vừa chết, cô ấy đã làm được dù chưa đạt đến Giác Ngộ toàn vẹn và vì thế, tôi hoàn toàn tin vào năng lực của Chân Ngôn. Tôi cũng nhớ câu chuyện có thật về một vị Thầy tôi quen, Thầy đã cùng nhóm trì niệm Lục Tự Minh Chú để cứu sống 1 bé mèo bị xe cán tả tơi vừa ngay trước mặt họ, bé mèo ấy đã gượng dậy bước đi chập choạng trên bãi máu của mình, rồi vị Thầy đem về chăm sóc và sống luôn đến giờ. Thế nên tôi nghĩ, mình cũng nên nương vào Chân Ngôn lúc này, dù ko có năng lực tự thân nhưng bằng tất cả tình yêu thương của mình hướng về những sinh linh bé nhỏ kia, tôi nguyện cho Chân Ngôn phát huy tha lực cứu chữa. Tôi trì niệm Om Mani Padme Hum thành tiếng để an ủi 4 dòng tâm thức hoảng loạng, tôi quán tưởng Đấng Đại Bi Quán Âm sẽ nghe thấy và rưới cam lồ làm cho những vết thương nhanh chóng liền lại và dịu đi những cơn đau cho tụi nhỏ. Rồi tôi kết thúc trì niệm bằng chú Hư Không Tạng, mong cho mọi sự được thành tựu như ý nguyện. Tôi nghĩ rằng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho tụi nhỏ và mẹ nó, và kết quả còn tùy thuộc vào Nghiệp riêng của tụi nhỏ nữa. Rồi tôi xin Phật ly nến trên bàn thờ, đem ra bên ngoài để soi sáng cho con chuột ác kia sợ mà không bén mảng lại gần. Tôi nghĩ "khắp nơi chỗ nào lại không phải Phật kia chứ?". Mặt khác, nếu Phật còn tại thế, ngọn đèn kia sẽ không nằm trên bàn thờ và Thế Tôn sẽ ủng hộ hành động của tôi, nhưng nay Phật đã Bát Niết Bàn nên nếu ngọn đèn được dùng vào mục đích thiện lành nào mà không vì tự ngã thì cũng đều là phẩm vật thiêng liêng dâng cúng lên Phật. Nghĩ vậy rồi tôi mạnh dạng tiến hành, sau đó tôi vào nằm thao thức nghe xem thử có tiếng động gì của sự nguy hiểm hay không. Tôi lại thầm nhớ đến lời dạy của Giáo Thọ Sư, Sư đã lấy hình ảnh 1 đứa bé được sinh ra và lớn lên trong tù, nó yêu thích biết bao từng bông hoa, khoảng trời trong khu vườn, cả cái góc nằm quen thuộc của nó nhưng nó ngây thơ chẳng nhận thức được rằng mình và mẹ vẫn đang bị nhốt tù. Tương tự là việc của chuột mẹ, dù nằm trong lồng, có thức ăn ngon, có sự bảo vệ của tôi nhưng hiểm họa vẫn luôn rình rập mẹ con nó, ví như sự tấn công bất chợt vừa rồi, hoặc con nó cũng có thể chết vì đạp nhau dành ti mẹ, hoặc chết lạnh vì lọt ra khỏi vòm bụng của mẹ trong phút chốc. Tôi lại liên tưởng tới kiếp người, tin hồi chiều tôi mới đọc được là vác-xin dù có chích 2 mũi nhưng vẫn có thể chết vì nhiễm covid, hoặc giả thoát được covid nhưng con người có biết rằng covid chỉ là 1 trong 1 tỷ lý do đe dọa sinh mạng của họ không? Tôi lại nhớ Sư vẫn luôn lập lại ra rả không mệt mỏi về Tứ Thánh Đế và cầu mong cho chúng tôi được đủ duyên lành chứng ngộ "mọi hiện hữu đều là Khổ vì không có gì nằm ngoài 3 Khổ, nên đam mê thích thú trong cái gì thì cũng là đam mê thích thú trong Khổ..." Miên man suy nghĩ cho đến lúc tôi thiếp đi cũng vào tầm quá nửa đêm.
Gần 4h sáng, vẫn đang trong 1 cuộc mộng lúc gần tỉnh thì tôi vùng dậy vì nghe tiếng "khẹt khẹt" của chuột mẹ. Con chuột kia lại tìm đến, nó bỏ chạy ngay khi thấy tôi và lần này nó cũng không có khả năng làm tổn hại gì đến mẹ con chuột vì tôi đã che chắn và chặn đá kỹ hơn. Tôi chợt nhớ, đêm trước khi chuột mẹ sinh tôi cũng nghe tiếng "khẹt khẹt" và sáng hôm sau lồng cũng lăn xuống phía dưới. Lúc đó, tôi đã đoán tiếng "khẹt" là tiếng của con rắn nào đi qua đòi tấn công chuột chứ nào ngờ đó là tiếng chuột kêu phản vệ đâu? Té ra là con chuột ác kia đã tấn công vì miếng ăn ngay từ đêm trước rồi, nó cũng đói và quyết lôi cái lồng cho miếng bánh phải rớt ra. Cho nên, tôi nghĩ thảm cảnh đêm qua cũng xuất phát từ sự "nghĩ tưởng" sai lầm và quá đinh ninh, chủ quan của mình. Lại một bài học cho tôi về sự quan sát và đừng bao giờ tin chắc vào sự "nghĩ tưởng" (suy nghĩ + tưởng tượng) của riêng mình. Chỉ có bậc La Hán mới không còn tưởng sai lệch. Còn là phàm phu thì phải luôn ghi nhớ lời dạy của Sư Giáo Thọ rằng "không cho cái tưởng của mình là đúng thì 'may ra' lúc đó mình mới đúng, ngược lại là sai bét!". Thật thấm thía làm sao!!! Rồi khi liếc nhìn vào lồng, tôi liên tưởng ngay đến bài Kinh Trung Bộ số 82 - Rathapala, một vị Tỳ Kheo đã chứng La Hán về thăm và tiếp độ cho gia đình, người thân đã dùng vàng bạc chất đống để dụ dỗ vị ấy hoàn tục, vị ấy khuyên gia đình hãy dùng xe chở đi và đem đổ xuống giữa lòng sông vì vị ấy chỉ ra rằng chính chúng là hiểm họa gây nên biết bao cơn sầu, bi, khổ, ưu, não. Vâng! Cảnh mà tôi thấy trong lồng là những mẫu bánh đã được chuột mẹ đặt sang 1 bên, còn nó thì cuộn tròn ôm lấy các con của mình. Nhận thức không khác gì con người trước đống của cải, chuột mẹ dường như đã hiểu ra chính miếng bánh là thứ đem lại hiểm họa cho nó. Về sau, nó còn dấu miếng bánh dưới tấm bìa để che đi sự nguy hiểm và cũng để dành ăn lấy sức nuôi sữa cho con sau cuộc nạn mệt nhoài.
Sáng ra cả 3 đứa nhỏ vẫn còn ngọ nguậy nên tôi cảm thấy phần nào nhẹ nhõm. Tuy nhiên đứa nhỏ bị thương nặng tối qua thì yếu lắm, bị sứt 1 khoảng to trên đầu, miệng sưng và gần như không thế ngậm ti mẹ hoặc chui trọn vào lòng mẹ vì vết thương đau. Tôi biết lo lắng cũng không ích gì vì sống chết cũng tùy Duyên Nghiệp, chỉ tiếp tục trì chú cầu nguyện và hồi hướng trợ duyên cho đứa nhỏ đủ sức vượt qua kiếp nạn. Ở trên hiên cốc với tôi giờ là tạm yên ổn nhưng biết đâu được lũ kiến sẽ hứng chí bò lên tấn công với hàng trăm đốt cắn để dành miếng ăn thì sao? Tôi cũng từ bỏ luôn ý niệm mong mưa hay nắng như ý mình muốn vì nào biết được điều gì tốt xấu sẽ xảy đến cho tôi hoặc 4 mẹ con chuột trong những ngày tới...chỉ biết dặn mình phải thật thận trọng, phải chánh niệm trong từng phút ở hiện tại mà thôi...lời Sư lại vang lên trong đầu tôi "Mọi hiện hữu đều là Khổ, là Vô Thường, là bất trắc, là Vô Ngã..."
HL 13/11/21
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét