Năng lượng lại sắp bắt đầu chuyển động
mạnh cho thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Mọi thứ luôn
không ngừng thay đổi nên loại năng lượng thế nào, nhiều ít ra sao của
tổng thể thế giới trong từng giây, từng phút thì đều khác nhau,
lúc nhiều lúc ít. Như năng lượng trong đêm Chúa giáng sinh sẽ không
giống như năng lượng trong đêm Bồ Tát đản sinh, năng lượng trong đêm Bồ
Tát thành Đạo cũng không giống đêm Phật bát Niết Bàn. Rồi về sau, đêm kỷ
niệm những ngày lễ trọng đại của chư Hiền Thánh xuất hiện nơi thế gian
này không còn là nguồn năng lượng thanh tịnh của chính chư vị nữa mà là
nguồn năng lượng xuất phát từ Tâm của chúng môn đồ liên hệ khắp chốn.
Tuy là Phật tử nhưng mình cứ có cảm giác năng lượng đêm rằm tháng tư đa
phần luôn ồn náo, xô bồ như kiểu Bà La Môn Giáo. Năng lượng ấy khác biệt
nơi mỗi người, phân tán, có phần bất tịnh và dường như dễ khiến cho
người dự lễ kiệt sức sau đêm hội. Còn đêm Giáng Sinh thì lại khác, gần
như mình cảm nhận một thứ năng lượng trong trẻo lan tỏa và tràn ngập
khắp không gian đất trời. Phải thú thật là mình đã yêu mùa Giáng Sinh từ
nhỏ đến tận bây giờ. Với mình, Giáng Sinh là mùa an lành nhất của một
năm. Khi mình ở cạnh một người bạn thờ Chúa, năng lượng cũng khá ổn định
hơn là một người Phật tử nếu chỉ xét về phần đông. Đáng buồn thay, thực
trạng này là do người ta thờ Phật như thờ Thần, mang danh Phật tử để
xúng xính lợi ích và tô vẽ cho cái Tôi của mình chứ chẳng hiểu gì mấy về
Ngài, còn nói gì đến lý tưởng của Ngài chứ! Toàn thể Pháp Giới với vô
lượng chúng sinh trong vô lượng vũ trụ chỉ thật sự an lạc khi Đức Phật
xuất hiện nơi đời. Làm sao có thể so sánh niềm an lạc trong Tâm của
chúng sanh thời Mạt Pháp với thời Chánh Pháp, hay thậm chí là thời Tượng
Pháp cho được? Mình thật thèm khát được một lần dự vào năng lượng thuần
khiết, đầy Trí Tuệ và Từ Bi như đang ở cùng 1,250 vị Thánh Tỳ kheo và
Đức Phật vào mỗi đêm rằm của thời ấy. Một ước muốn có phần hão huyền,
nhưng biết đâu được..có lẽ sẽ rất giống cảm giác khi được ở trên núi
tuyết thanh tịnh và tĩnh lặng, phải chăng vì vậy mà chư Phật Độc Giác
chọn núi tuyết làm trú xứ?
Thời khắc giao mùa chắc
chắn sẽ chứa đựng nguồn năng lượng đổi mới từ tất cả mọi người. Người
ta có thể không đủ Chánh Niệm và Trí Tuệ để nhìn lại mình sau từng phút
như hành giả tu Tứ Niệm Xứ miên mật, không thể nhìn lại mình sau từng
ngày như một người cư sĩ tại gia có tu học, không thể nhìn lại mình sau
một tháng vì mãi bù đầu tóc rối với chuyện cơm áo gạo tiền mỗi ngày đến
nỗi chẳng còn nhớ ra ngày tháng...Nhưng may mắn thay, người ta vẫn còn
đủ tỉnh táo để biết nhìn lại mình và xã hội sau 1 năm để tổng kết những
thứ đã Vô Thường, để rút kinh nghiệm cho kế hoạch dài hơi của năm tiếp
theo và những năm sau nữa...Cái ngoảnh nhìn sẽ không vô ích nếu ta không
chìm đắm vào thứ tình cảm bi lụy, luyến tiếc về quá khứ để lại tiếp tục
bỏ qua cơ hội đổi mới ngay trong thực tại. Mong cho nguồn năng lượng
mới đủ sức mạnh tạo ra một sự chuyển đổi lớn lao trong nhận thức của đa
số những người còn may mắn hiện diện trên cõi đời này, như sức bật dậy
thật mạnh sau nỗi thương đau vì đã nhận ra được bài học của chính
mình...
Mong thay!
Lạc Hải Âm
HL 30/12/21
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét