HL 23/01/22
Lạc Hải Âm
Nơi lưu trữ phần chuyển dịch những lời Pháp nhũ và nội dung người dịch hướng Tâm về!
Tôi tỉnh giấc lúc 2:30am như 1 thói quen, đầu óc vẫn còn đang lẩn thẩn hồi tưởng lại 3 giấc mơ xem hôm nay mình có điều gì cần phải lưu Tâm. Bình thường, đt tắt và để sang bên nhưng hnay tôi lôi ra rồi nhấn nút Off Airplane Mode như sự sai bảo của tiềm thức. Ngờ đâu, khoảng tầm 10' sau thì có tin nhắn đến thật, là tin mừng từ một người bạn đã thức suốt đêm để cố làm điều gì đó tốt đẹp cho tôi. Đem nội dung tin nhắn ấy vào thời Thiền, tôi "ngộ" ra vài điều, chẳng phải "giác ngộ" hay "chứng ngộ" gì lớn lao chấn động như Đức Phật, chỉ là chợt ngộ ra vì sao nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thường hay nhắc trong bài nhạc của ông về "một đóa Vô Thường".
Vốn dĩ phần lớn người ta thường nghĩ đến Vô Thường với chỉ một ý nghĩa liên quan đến chuyện sinh tử, hay những điều bất trắc, mọi người dường như đã quên mất rằng sống trong thế giới nhị nguyên này thì mọi thứ nên tồn tại với ít nhất là hai mặt, đã có Xấu phải có Đẹp, đã có Đen phải có Trắng, đã có Dài phải có Ngắn, đã có mặt Xấu thì hẳn nhiên phải có mặt Tốt. Có phải mọi người đã quên hẳn bề mặt đẹp đẽ của Vô Thường? Liệu điều này phải chăng là ngụ ý của cố nhạc sĩ khi muốn nhắc về vẻ đẹp và sự ngọt ngào của Vô Thường qua những lời ca? Tôi không thể có được câu trả lời từ một người đã khuất, đã về với Cát Bụi hoặc có thể là ông đã tái sinh ở một miền đất lành nào đó mà quên sạch cái tiền kiếp làm người đầy những mặn nồng chua cay. Nhưng giờ đây, trong tôi chắc chắn hơn bao giờ hết là thứ niềm tin yêu bất diệt đối với Vô Thường bởi vì nó:
Giúp tôi biết yêu thương thực tại, nâng niu từng khoảnh khắc vì khoảnh khắc nào sinh ra cho sự trải nghiệm cũng đều liền diệt đi ngay sau đó;
Giúp tôi biết yêu thương trong vô thường vì lỡ nếu một ngày kia có phải mất mát đi thứ gì hay người nào đó yêu thương thì trong tôi cũng không hoài nuối tiếc vì chưa dành cho nhau những tháng ngày trọn vẹn;
Giúp tôi học cách trưởng thành, cứng cỏi và sẵn sàng hơn trước những đổi thay vốn không thể nào tránh khỏi của dòng chảy Duyên Nghiệp;
Giúp tôi biết cách cho đi không trông đợi hồi đáp bởi hiểu rằng Tâm người ta thì vô thường lắm, nhờ vậy Tâm tôi thảnh thơi không lắm những buộc ràng;
Giúp tôi chữa lành những vết thương bằng cách tập buông bỏ dần, bởi vết thương rồi sẽ lành, cớ gì để cho Tâm mình phải hoài rỉ máu?
Giúp tôi nhìn ra cuộc sống này như một cuộc du hành, luôn trải nghiệm những khoảnh khắc mới mẻ mà thôi dần những thời khắc hy vọng hay sợ hãi, bởi nào ai biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo, lo lắng trông đợi liệu có ích gì?
Tôi nhận ra rằng, tình yêu thương không vị kỷ - không nhiễm ô chỉ có thể nảy nở trong điều kiện của Vô Thường. Vậy nên một người "biết cách yêu thương" là người chạm gần đến Giác Tánh và Giác Tánh mang bản chất tự nhiên của tình yêu thương. Há chẳng vì thế mà Bậc Chánh Đẳng Giác còn được mệnh danh là Đấng Đại Từ Bi đấy sao?
Thánh Kinh cũng dạy rằng, anh hãy hồn nhiên như trẻ thơ để có thể vào được nước Chúa;
Tương tự, trên con đường học Phật, một hành giả thực hành "anh nhi hạnh" thì có thể nhanh chóng tiến vào các giai vị của Bồ Tát;
Và cố nhạc sĩ của tôi có lẽ cũng là 1 vị Bồ Tát giữa trần gian với tấm lòng bao dung độ lượng, lúc nào cũng "như trẻ nhỏ, ngồi bên hiên nhà chờ xem thế kỷ tàn phai..."
Gọi là "đóa Vô Thường" bởi vì nó đẹp, đẹp từng khoảnh khắc sinh - trụ - diệt, đẹp trong từng giai đoạn của thuở ấu niên - thiếu niên - thanh niên - trung niên - lão niên. Không có một khoảnh khắc nào là không ngừng đẹp, nó luôn luôn Đẹp bởi vì một khoảnh khắc vốn không thể đánh giá Xấu hay Đẹp, nó chỉ sinh khởi và rồi diệt đi do Duyên như là quy luật bất biến của một đóa hoa nở rồi tàn, đến và đi vì đắp tô nên những phần đa dạng cho thứ gọi là "Cuộc Đời".
Từ đó, cứ mỗi khi nhận được niềm yêu thương, tôi cứ hay tự hỏi rằng mình là ai? Mình là ai kia chứ mà dám nhận lấy những yêu thương quá đỗi đẹp đẽ? Không, tôi chẳng là ai, chẳng là gì cả thì mới xứng đáng nhận được tình thương ấy. Và ngay trong khoảnh khắc đón nhận được thì tình yêu thương ấy cũng được biến mãn, chuyển tiếp và lan tỏa khắp muôn phương rồi! Bởi vì tôi chẳng dám ôm giữ riêng một niềm yêu thiêng liêng nào cho riêng mình...
Cũng lại như cách nói của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rằng "Tôi là ai, tôi là ai mà sao yêu quá cuộc đời này?" Tôi thầm nghĩ, dẫu mình có thấm thía lý Nhị Đế rằng "Mọi hiện hữu đều là Khổ nên yêu thích gì cũng là yêu thích trong Khổ..." thì với tôi, có lẽ cuộc Luân Hồi này chỉ cần biết rõ mình đang mơ là được rồi, việc thức giấc hình như không còn là điều cấp thiết nữa bởi vì...tôi còn "yêu quá cuộc đời này" và "vì yêu" nên "tôi nguyện xin mãi hoài mộng mị để tạ ơn đời"...
Lạc Hải Âm
HL 4am 07/11/21
P/S: Thương tặng bài viết cho bạn P.N - người đã nhắn tin cho tôi lúc 2:40am, và cũng cùng một tấm lòng thương quý ấy, gửi tặng đến Janghye Eo vs bạn Mập, những người bạn vô cùng quý giá của tôi trong kiếp sống này.