Thứ Tư, 3 tháng 11, 2021

Starry Starry Night

Lời 1:

Đêm đầy sao lấp lánh,  
Nhuốm lên bảng màu những sắc xanh và xám;
Tôi nhìn ra bên ngoài vào một ngày hạ
Bằng đôi mắt rõ thấy khoảng tối xâm lấn trong tâm hồn mình…

Bóng đổ, loang trên những ngọn đồi,
Như họa vẽ hình cây lá và những bông thủy tiên vàng,
Tôi đón nhận cơn gió cùng những đợt giá lạnh của mùa đông,
Chìm trong màu tuyết trắng phủ mịn khắp bốn phương.

ĐK:
Bây giờ tôi đã hiểu, về những gì ông đã cố gắng nói với tôi.
Ông đã phải chịu đựng như thế nào để được sống đúng với mảnh lương tri,
Và ông đã cố gắng để tự tại trước nỗi đau ra sao.
Nhưng người đời đã chẳng bận tâm, họ đã không hiểu được.
Liệu rằng, lúc này họ sẽ lắng nghe chăng?

Lời 2:

Đêm đầy sao lấp lánh,
Khiến những bông hoa bừng lên ánh sáng rực rỡ,
Với những đám mây đang cuộn mình trong màn sương tím biếc
Phản chiếu trong đôi mắt xanh thẫm của Vincent.
Màu trời chuyển sắc, những hạt nắng hổ phách nâu vàng rót đầy cánh đồng ban mai,
Làm tan biến nếp nhăn hằn trên những gương mặt đau khổ,
Và trở nên an dịu dưới đôi bàn tay đầy tình yêu của người họa sĩ.

ĐK:
Bây giờ tôi đã hiểu, về những gì ông đã cố gắng nói với tôi.
Ông đã phải chịu đựng thế nào để sống đúng chính mình,
Và ông đã cố gắng ra sao để tự tại trước những nỗi đau.
Người đời đã chẳng bận tâm, họ đã không hiểu.
Nhưng liệu rằng họ sẽ lắng nghe vào lúc này chăng?

Dù cho họ đã không thể nào yêu thương ông
Thì tình yêu của ông đã vẫn luôn chân thành như vậy!
Và đến khi chẳng thể tìm thấy được một tia hy vọng nào sót lại
Trong màn đêm đầy sao ấy…
Ông đã tự kết liễu đời mình, theo cách của những người yêu nhau…
Nhưng giá mà tôi có thể nói với ông rằng,

Ôi Vicent!
Thế giới này chưa bao giờ [là nơi] dành cho một tâm hồn tuyệt đẹp như ông!

Lời 3:

Đêm đầy sao lấp lánh,
Những bức chân dung treo khắp hội phòng trống trải,
Phơi bày những khuôn mặt vô cảm, cố định trên các dãy tường không tên,
đang hướng cặp mắt dõi theo thế giới và chẳng thể biết quên.

Giống như những kẻ xa lạ ông đã từng gặp,
Những gã đàn ông nghèo khổ trong trang phục rách rưới,
[Hay] như chiếc gai bạc từ cành hồng rỉ máu
Nằm vỡ nát trên nền tuyết trắng tinh nguyên.

ĐK:
Giờ đây, tôi nghĩ là tôi đã hiểu, về bao điều ông đã cố gắng nói cho tôi.
Và ông đã phải chịu đựng đến thế nào để sống với tấm lòng thanh tịnh,
Và cách mà ông đã cố gắng để được tự tại trước mọi khổ đau.
Người đời đã chẳng hề bận tâm,
Lúc này, họ cũng vẫn chẳng để ý tới,
Và có lẽ là, họ sẽ chẳng bao giờ lắng nghe…

~ Don McLean


(Lạc Hải Âm chuyển dịch Việt ngữ)

 

Starry, starry night
Paint your palette blue and gray
Look out on a summer's day
With eyes that know the darkness in my soul
 

Shadows on the hills
Sketch the trees and the daffodils
Catch the breeze and the winter chills
In colors on the snowy, linen land
 

Now, I understand what you tried to say to me
And how you suffered for your sanity
And how you tried to set them free
They would not listen, they did not know how
Perhaps they'll listen now


Starry, starry night
Flaming flowers that brightly blaze
Swirling clouds in violet haze
Reflect in Vincent's eyes of china blue


Colors changing hue
Morning fields of amber grain
Weathered faces lined in pain
Are soothed beneath the artist's loving hand


Now, I understand, what you tried to say to me
How you suffered for your sanity
How you tried to set them free
They would not listen, they did not know how
Perhaps they'll listen now


For they could not love you
But still your love was true
And when no hope was left inside
On that starry, starry night


You took your life as lovers often do
But I could have told you, Vincent
This world was never meant for one
As beautiful as you


Starry, starry night
Portraits hung in empty halls
Frameless heads on nameless walls
With eyes that watch the world and can't forget


Like the strangers that you've met
The ragged men in ragged clothes
The silver thorn of bloody rose
Lie crushed and broken on the virgin snow


Now, I think I know what you tried to say to me
How you suffered for your sanity
How you tried to set them free
They would not listen, they're not listening still
Perhaps they never will


~ Don McLean

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dịch Haiku - 03

                                        Ẩn sĩ                                       thưởng trà sớm                                      tĩ...