Hiển thị các bài đăng có nhãn Thích Nhất Hạnh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thích Nhất Hạnh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 25 tháng 1, 2022

Lời Tiếc Thương từ Dzongsar Khyentse Rinpoche


Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, vị Hòa Thượng đáng kính bậc nhất đã viên tịch. Quả thật là một mất mát quá lớn cho thế giới này - một thế giới luôn vướng mắc vào cả Quá Khứ và Tương Lai; một thế giới mà gần như chẳng hề quan tâm đến việc sống ngay với Hiện Tại; một thế giới đã quên đi giá trị của một nụ cười; một thế giới đã quên mất cách làm thế nào để thật sự "có mặt" ngay cả khi ta đang chải răng.
 
Đối với những người quan tâm về Giáo Lý của Đức Phật thì sự qua đời của Hòa Thượng Thích Nhất Hạnh là một nỗi mất mát vô cùng to lớn. Trong thế giới hiện đại ngày nay, thứ Trí Tuệ xưa cổ như Phật Giáo trở nên rất khó khăn trong việc tiếp cận với những con người được sinh ra trong các nền văn hóa vốn không có khái niệm gì về Vô Thường (aniccā), Khổ (duḥkha), Vô Ngã (anattā) và Niết Bàn (nirvana). Làm sao có thể khuyến khích con người thời nay, dù chỉ là ở mức tối thiểu, để họ tiến đến gần hơn với thái độ trân trọng những khái niệm trên, chưa nói gì đến việc khiến họ khởi lên ý muốn được sống với những khái niệm đó?
 
Phật Giáo có lẽ là bộ môn nghiên cứu lâu đời nhất, mang tính hệ thống và khoa học về Tâm thức và vạn hữu. Tuy nhiên, nó triền miên, và gần như bị bác bỏ một cách tàn nhẫn khi cứ bị xem như là một '"tôn giáo", một "học thuyết" hay tốt lành nhất thì được nghĩ đến như là "nền tảng tư tưởng Á Đông cổ đại". Mặc dù vậy, sự kiên quyết khai mở cánh cửa dẫn đến kho Giáo Thuyết của Đức Phật nơi Hòa Thượng Thích Nhất Hạnh vẫn chưa bao giờ thoái nản. Ngài luôn kiên định với sức nỗ lực lớn lao để làm cho thế giới phải cảm thấy tò mò về Phật Pháp. Và Ngài đã thành công. Giờ đây, hàng trăm ngàn người đã không chỉ nghe nói về Chánh Niệm, mà họ còn cố gắng thực hành nó. Đây là một thành tựu đáng kinh ngạc, một thành tựu mà thường phải mất đến nhiều thế kỷ mới có thể thực hiện được. Thế nhưng, Thiền Sư Nhất Hạnh đã thực hiện được điều đó chỉ trong vòng một đời sống ngắn ngủi, hỗn độn của kiếp người. Là những người Phật tử, chúng ta nợ Ngài một món nợ to lớn của lòng biết ơn. Hôm nay, những người nào trong số chúng ta đang bày tỏ niềm kính ngưỡng đối với Hòa Thượng và cả những người đang tích cực dấn bước theo Ngài, phải nên ghi nhớ rằng trong khi Hòa Thượng nổi tiếng nhất về khả năng tiếp cận được rộng rãi mọi đối tượng, đặc biệt nhờ vào nhiều quyển sách Ngài viết - thí dụ như, Sống An Lạc, An Lạc Trong Từng Bước Chân, Làm Thế Nào Để Yêu Thương, Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức - thì đừng bao giờ xem nhẹ Ngài chỉ như một ông Thầy của Thời-đại-mới (A New Age guru). Bởi một sự thật giản đơn là Ngài đã sống trọn vẹn cuộc đời của một Tu sĩ và điều này chứng tỏ rằng còn có rất nhiều thứ trong những phương cách tiếp cận của Ngài chứ không chỉ đơn thuần là một "nụ cười". Từ lần đầu tiên được nhìn thấy hình ảnh của Đức Phật lúc khoảng 7-8 tuổi, Hòa Thượng đã nuôi dưỡng một ước muốn mạnh mẽ để được giống như Phật. Năm 16 tuổi, Ngài xuất gia ở Chùa Từ Hiếu, thành phố Huế, Việt Nam, và đã lựa chọn trở lại đó để trải qua những ngày tháng cuối đời sau hơn bảy thập kỷ rời xa. Nếu như con đường của Thiền Sư Nhất Hạnh không chứng minh được về cả mức độ cực kỳ thâm sâu và bản chất cốt lõi của Phật Pháp, thì sẽ chẳng có một trường hợp nào khác đủ sức minh họa được. Ngài sẽ được tất cả chúng ta nhớ đến mãi như là một lá cờ chiến thắng vĩ đại của Giáo Pháp. "


~ Dzongsar Jamyang Khyentse
(Lạc Hải Âm chuyển Việt ngữ)


P/S: Tuy có nhiều ý kiến ra vào về Ôn nhưng tôi chẳng bận tâm mấy bởi vì tôi thấy những gì Ôn nói được, Ôn đã làm được, Ôn đã làm lợi lạc cho mình và hàng vạn người, không hý luận, chẳng sá gì thị phi...và dường như sự ra đi an lành của Ôn đã chứng minh tất cả...
Con đã cảm nhận được sự hiện diện thật gần gũi và bao la của Ôn...Từ giữa hư không rộng lớn sáng tỏ, con cung kính đảnh lễ Giác Linh Ôn!!!

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật 🙏🧡🌝

"Một ngày kia...
khi tim Thầy ngừng đập và mọi người nói là
Thầy đã chết.
Đừng tin điều đó.
Thầy chỉ chết ở hình sắc này thôi.
Những điều Thầy nói và làm sẽ còn mãi ở biển đời.
Và Thầy không bao giờ chết.

Sau đó nữa nếu Thầy ngừng thở và mọi người nói là Thầy đã chết.
Đừng tin điều đó.
Hãy mỉm cười và nắm lấy tay Thầy và nói với Thầy lời tạm biệt.
Bởi vì con sẽ gặp lại Thầy trong một hình hài khác.

Gần gũi hơn,
tươi mát hơn,
hạnh phúc hơn,
đẹp hơn và sâu sắc hơn."



~ Trích lời Cố Thiền Sư Thích Nhất Hạnh.


__ (()) __



Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2022

Ơn Thầy!


Từ hồi theo phụng sự Thầy ít nhất mỗi năm một đợt 10 ngày, năm nào tôi cũng nhận được tin nhắn mừng năm mới động viên tu tập từ Thầy. Dù đang ở bất kỳ nơi đâu, cứ nhận được tin Thầy là tôi sững sờ, nước mắt tự nhiên chảy...Ừ, nhớ Thầy chứ, Trò nào chẳng muốn ở cạnh Thầy như chim con cần mẹ, nhưng hiểu cho sâu sắc hơn thì là tôi nhớ những giây phút Tâm mình có sự xúc động mãnh liệt khi được nghe những lời Diệu Pháp chân thành mà Thầy thuyết giảng cho đại chúng, nhớ niềm khinh an mỗi khi được kề cận Thầy như chim non rất mực thương mẹ vì nó luôn được mẹ ủ ấm và cho ăn vậy. Lần này tôi chủ động nhắn cho Thầy trước Tết để cập nhật tình hình tu tập, và chỉ với vài lời nhắc nhở trong Tin Nhắn Thoại dài 5' thôi, tôi đã như được tiếp thêm nguồn lực hết sức lớn lao. Thầy làm sống dậy trong tôi dòng Tâm Đại Thiện quên mình vì Pháp, từng từ của Thầy nhắc nhở về Vô Thường và Bồ Đề Tâm cứ như xoáy sâu vào tim, vào trí tôi và cuốn phăng những tập khí u mê sâu dày. Tôi thấy mình quá đỗi may mắn vì có Thầy, không những một mà là vài bậc Minh Sư từ đủ truyền thống, nhưng không biết khi xưa tạo tác Nghiệp gì mà tôi chẳng được cận kề vị Thầy nào cả. Có nhiều lúc lâm vào hoàn cảnh khó khăn, tôi than thân trách phận rồi cũng phải tự mình vượt qua. Vấp ngã rồi tự đứng dậy, tự phủi đất đá, tự băng bó vết thương! Về sau này, Sư Giáo Thọ Nam Tông rất mực kính yêu của tôi lại dạy rằng "mỗi một ngọn nến đều phải biết tự cháy!" Lời Sư như bồi đắp thêm sự tự tin cho tôi trong từng bước đi bởi tôi hiểu ra rằng chẳng có người mẹ nào có thể dắt dìu con mình mãi, con phải tập bước đi thăng bằng trên chính đôi chân của mình, là đôi chân lành lặn mà mẹ đã cho con!!

Hôm qua, Ôn Nhất Hạnh ra đi...dù không gần gũi Ôn mấy nhưng tôi đã hết sức bùi ngùi nhớ nghĩ về những công hạnh của Ôn hiếng dâng cho đời, và tôi đặt mình vào vị trí của chúng môn đồ truyền thừa tông phong mà cảm nhận nỗi đau mất Ôn... rồi tôi khóc như một đứa con thơ mất mẹ, như chính bài thơ mà Ôn đã trích dẫn trong đoản văn Bông Hồng Cài Áo:

"Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời!
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Ðể dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời."

Cuộc đời đầy những hỗn mang giờ đây lại thiếu vắng một hình bóng, một cội gốc an lành! Ôn đi để lại vô vàn tiếc thương cho những ai đã hữu duyên kết nối và nhận được lợi lạc từ tình yêu thương, cũng như trí tuệ của Ôn. Tôi dốt nên ở đây chẳng dám bàn về vấn đề đúng sai, chỉ hy vọng rằng mỗi một con người trong vòng kết nối ấy đều đã nhận lấy được cho mình một hạt giống Bồ Đề tốt tươi, chắc khỏe mà Ôn trao tặng. Tôi tin rằng, cũng có người đã kịp ươm mầm, đã trưởng dưỡng cây ra rễ, có khi cây đã lên những tán lá xum xuê tươi mát. Thế rồi, tán cây to lại che bớt nắng mưa cho cây nhỏ nương nhờ phát triển. Tôi chỉ có thể dừng lại ở niềm mong mỏi vậy thôi, bởi việc trồng cây còn tùy thuộc nhu cầu của cá nhân người trồng chứ người tặng hạt cũng không thể quyết định, ví như người chỉ giúp khai thông sông suối kênh rạch để nước được từ đó dễ tìm xuôi về nguồn đại dương!

Sự ra đi của Ôn lại như tiếng chuông nhắc nhở tôi cần biết trân quý hơn những gì đang có được vì thể nào cũng sẽ đến lúc tôi phải lần lượt giã từ những vị Thầy và bạn Đạo yêu mến của mình...Bất chợt, tôi nhớ đến lời cảm khái của Tôn Giả Ananda khi Ngài đã chứng La Hán mà xung quanh không còn được thấy hình bóng Thế Tôn và chư huynh đệ rằng: "Bậc Đạo Sư nay đã không còn nữa, những huynh đệ khả kính của ta cũng đã lần lượt ra đi. Nay ta cơ hồ không còn Thầy Bạn, ngoài một người bạn duy nhất đó chính là Thân Hành Niệm." Viễn cảnh này sẽ sớm ngày trở thành hiện thực, và ngay hiện tại đây, tôi biết mình cần tiếp tục hân hoan tập bước tới trong ánh nhìn trìu mến dõi theo của Thầy!


HL 23/01/22
Lạc Hải Âm

Dịch Haiku - 03

                                        Ẩn sĩ                                       thưởng trà sớm                                      tĩ...