Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2022

Ơn Thầy!


Từ hồi theo phụng sự Thầy ít nhất mỗi năm một đợt 10 ngày, năm nào tôi cũng nhận được tin nhắn mừng năm mới động viên tu tập từ Thầy. Dù đang ở bất kỳ nơi đâu, cứ nhận được tin Thầy là tôi sững sờ, nước mắt tự nhiên chảy...Ừ, nhớ Thầy chứ, Trò nào chẳng muốn ở cạnh Thầy như chim con cần mẹ, nhưng hiểu cho sâu sắc hơn thì là tôi nhớ những giây phút Tâm mình có sự xúc động mãnh liệt khi được nghe những lời Diệu Pháp chân thành mà Thầy thuyết giảng cho đại chúng, nhớ niềm khinh an mỗi khi được kề cận Thầy như chim non rất mực thương mẹ vì nó luôn được mẹ ủ ấm và cho ăn vậy. Lần này tôi chủ động nhắn cho Thầy trước Tết để cập nhật tình hình tu tập, và chỉ với vài lời nhắc nhở trong Tin Nhắn Thoại dài 5' thôi, tôi đã như được tiếp thêm nguồn lực hết sức lớn lao. Thầy làm sống dậy trong tôi dòng Tâm Đại Thiện quên mình vì Pháp, từng từ của Thầy nhắc nhở về Vô Thường và Bồ Đề Tâm cứ như xoáy sâu vào tim, vào trí tôi và cuốn phăng những tập khí u mê sâu dày. Tôi thấy mình quá đỗi may mắn vì có Thầy, không những một mà là vài bậc Minh Sư từ đủ truyền thống, nhưng không biết khi xưa tạo tác Nghiệp gì mà tôi chẳng được cận kề vị Thầy nào cả. Có nhiều lúc lâm vào hoàn cảnh khó khăn, tôi than thân trách phận rồi cũng phải tự mình vượt qua. Vấp ngã rồi tự đứng dậy, tự phủi đất đá, tự băng bó vết thương! Về sau này, Sư Giáo Thọ Nam Tông rất mực kính yêu của tôi lại dạy rằng "mỗi một ngọn nến đều phải biết tự cháy!" Lời Sư như bồi đắp thêm sự tự tin cho tôi trong từng bước đi bởi tôi hiểu ra rằng chẳng có người mẹ nào có thể dắt dìu con mình mãi, con phải tập bước đi thăng bằng trên chính đôi chân của mình, là đôi chân lành lặn mà mẹ đã cho con!!

Hôm qua, Ôn Nhất Hạnh ra đi...dù không gần gũi Ôn mấy nhưng tôi đã hết sức bùi ngùi nhớ nghĩ về những công hạnh của Ôn hiếng dâng cho đời, và tôi đặt mình vào vị trí của chúng môn đồ truyền thừa tông phong mà cảm nhận nỗi đau mất Ôn... rồi tôi khóc như một đứa con thơ mất mẹ, như chính bài thơ mà Ôn đã trích dẫn trong đoản văn Bông Hồng Cài Áo:

"Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời!
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Ðể dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời."

Cuộc đời đầy những hỗn mang giờ đây lại thiếu vắng một hình bóng, một cội gốc an lành! Ôn đi để lại vô vàn tiếc thương cho những ai đã hữu duyên kết nối và nhận được lợi lạc từ tình yêu thương, cũng như trí tuệ của Ôn. Tôi dốt nên ở đây chẳng dám bàn về vấn đề đúng sai, chỉ hy vọng rằng mỗi một con người trong vòng kết nối ấy đều đã nhận lấy được cho mình một hạt giống Bồ Đề tốt tươi, chắc khỏe mà Ôn trao tặng. Tôi tin rằng, cũng có người đã kịp ươm mầm, đã trưởng dưỡng cây ra rễ, có khi cây đã lên những tán lá xum xuê tươi mát. Thế rồi, tán cây to lại che bớt nắng mưa cho cây nhỏ nương nhờ phát triển. Tôi chỉ có thể dừng lại ở niềm mong mỏi vậy thôi, bởi việc trồng cây còn tùy thuộc nhu cầu của cá nhân người trồng chứ người tặng hạt cũng không thể quyết định, ví như người chỉ giúp khai thông sông suối kênh rạch để nước được từ đó dễ tìm xuôi về nguồn đại dương!

Sự ra đi của Ôn lại như tiếng chuông nhắc nhở tôi cần biết trân quý hơn những gì đang có được vì thể nào cũng sẽ đến lúc tôi phải lần lượt giã từ những vị Thầy và bạn Đạo yêu mến của mình...Bất chợt, tôi nhớ đến lời cảm khái của Tôn Giả Ananda khi Ngài đã chứng La Hán mà xung quanh không còn được thấy hình bóng Thế Tôn và chư huynh đệ rằng: "Bậc Đạo Sư nay đã không còn nữa, những huynh đệ khả kính của ta cũng đã lần lượt ra đi. Nay ta cơ hồ không còn Thầy Bạn, ngoài một người bạn duy nhất đó chính là Thân Hành Niệm." Viễn cảnh này sẽ sớm ngày trở thành hiện thực, và ngay hiện tại đây, tôi biết mình cần tiếp tục hân hoan tập bước tới trong ánh nhìn trìu mến dõi theo của Thầy!


HL 23/01/22
Lạc Hải Âm

Thứ Ba, 11 tháng 1, 2022

Bạch Tuyết (*)

Illustration: by Alla Tsank

Winter white winter white
Like a thief in the night….
Stole the green , out of sight
Danced upon it with delight!
Or perhaps in chilly spite?
What an effervescent sight!!
Such a character, Winter White!

~ Copyright 2021 Kelly Dickinson


❄Lạc Hải Âm chuyển ngữ:

Đông, đông, đông! Trắng xóa một màu,
Như kẻ trộm, đem màu xanh đi đâu?
Bông tuyết rơi, đan nhảy trên cành lá,
Hay hờn oán tung rẩy bao lạnh giá?
Ôi khung cảnh chiều nay quá mỹ miều,
Như Bạch Tuyết yêu kiều của lòng tôi!

(*): Tựa đề tự đặt

Winter 2021 in Seoul: by Peppermint

P/S: dịch chút chơi vì mình thấy nhớ mùa đông Hàn Quốc, nhớ núi tuyết trời xanh nơi dãy Himalaya, và nhớ nghĩ đến những người thương đang chìm trong bầu trời đông xám xịt ở Âu Châu. Hihi ❆❆💛⛄❆❆

Cốt Lõi của việc hành Thiền



Khi niệm tưởng chuyển động, chỉ cần nhận biết "người đang suy tưởng" thì những niệm tưởng đó sẽ tan biến. Dù những suy nghĩ có liên hệ đến vấn đề gì đi nữa cũng không quan trọng, bởi quá trình suy nghĩ và người đang suy tưởng là rỗng không. Bản thân một ý niệm không do bất kỳ thứ vật chất cụ thể nào tạo tác nên, nó chỉ đơn giản là những luồng chuyển động của những ý niệm rỗng không. Bằng việc nhận biết Không tánh trong một niệm khởi, nó lập tức biến mất giống như bong bóng nước vỡ tan. Đó là cách làm thế nào để lập tức đối phó với bất kỳ ý niệm cụ thể nào đang khởi sinh. Một khi bạn biết cách làm cho niệm tưởng hiện tại tan biến, bất kỳ ý nghĩ nào tiếp tục khởi lên cũng có thể được xử lý chính xác theo cùng cách thức như vậy, nó cũng chỉ là một ý niệm khởi sinh ở khoảnh khắc thực tại. Còn nếu như chúng ta tham gia vào tiến trình suy nghĩ, suy tưởng về những gì đang nghĩ đến, và cứ tiếp tục tiến trình đó thì nó sẽ không có điểm dừng.

Chính do tiến trình suy nghĩ đã thúc đẩy hoặc bức bách chúng ta phải tiếp tục hiện hữu thêm trong Luân Hồi. Khi chúng ta bị dính mắc vào trong những ý nghĩ của riêng mình, cuộc Luân Hồi sẽ không ngừng lại. Mặt khác, bất cứ ý niệm nào cũng đều rỗng Không, nó chẳng hàm chứa thứ vật chất rắn chắc nào trong nó. Điều này rất dễ thấy, bởi vì ngay khoảnh khắc bạn hay biết về tánh Không của Tâm, suy nghĩ biến mất ngay lập tức. Các ý nghĩ tan biến vào trong tính chất rỗng không, vào trong bản chất nền tảng của bạn, chính là Không tánh. Không sót lại bất kỳ một vết tích nào. Đó là cách duy nhất để giải quyết vấn đề. Khi bạn nhận biết được bản chất của mình, những ý niệm bị "hành quyết" ngay tại chỗ: nó hoàn toàn bị xóa sạch.

Luân Hồi được tạo nên khi chúng ta để Tâm hướng ra bên ngoài qua các cánh cửa của năm giác quan. Chúng ta tập trung vào một đối tượng thông qua mắt, hoặc tai, hoặc mũi, lưỡi, thân và rồi tạo tác nên những suy nghĩ và cảm xúc về đối tượng này. Có thể trông có vẻ như là có các loại ý thức khác nhau thông qua các cửa giác quan khác nhau, nhưng thực chất chỉ có một Tâm luân phiên chộp bắt lấy các đối tượng qua các cửa giác quan. Một ví dụ truyền thống minh họa cho việc này là hình ảnh của một con khỉ bị nhốt trong căn phòng trống có năm cửa sổ, nó nhảy nhót xung quanh không ngừng nghỉ và liên tục nhìn ra ngoài qua khung cửa này đến khung cửa khác. Một người đứng quan sát bên ngoài có thể nghĩ rằng có rất nhiều khỉ trong căn phòng đó, nhưng thực tế thì chỉ có một con. Nếu bạn có thể bắt và trói con khỉ đó lại, thì sẽ chẳng có con khỉ nào khác chạy nhảy vòng quanh nữa. Nói cách khác, phương thức để bắt được con khỉ chính là làm cho những suy nghĩ tan biến đi.

Một ví dụ khác là hình ảnh một đám cháy bùng lên ở giữa nhà và khói tuôn ra ngoài qua tất cả các khe hở của ngôi nhà. Nếu bạn tạt một xô nước vào giữa đám cháy, ngọn lửa sẽ lụi tắt, và khói cũng đồng thời biến mất ở mọi phương hướng. 'Khói' là một ví dụ thể hiện cho tính chất rỗng không; cũng giống như những suy nghĩ chỉ là sự hiển bày của Pháp Thân (thân tinh túy). Chính nó không phải Pháp Thân, nhưng nó là một sự hiện hóa từ bản chất nền tảng. Giống như bản chất nền tảng của chúng ta, sự hóa hiện này cũng không hàm chứa bất cứ thứ vật chất rắn chắc nào.

Việc thuyết giảng trọng yếu không bao giờ chỉ để nhận biết được Tâm phân biệt. Bởi điều đó là những gì mà tất cả chúng sinh đang làm trong mọi lúc - để ý vào những cảm xúc và suy nghĩ rồi hành xử theo chúng. Những chỉ dẫn cho việc hành Thiền không phải là để kéo dài mãi mãi công việc này, nó không chỉ để thấy ra được Tâm phân biệt, những niệm tưởng phân biệt. Mà hơn thế, những chỉ dẫn là để nhận ra được bản chất của Tâm thức. Đây là điểm khác biệt vô cùng quan trọng. Việc một người bị dính mắc vào trong suy nghĩ và hành xử dựa trên những cảm xúc chính là nguyên nhân tạo ra vòng Luân Hồi bất tận. Đây là kết quả của việc bị dính mắc vào trong những hiện tượng huyễn hóa mà không hiểu biết được bản chất của chúng là gì.


~ Tulku Urgyen Rinpoche


When a thought moves, simply recognise the thinker. The thinking then dissolves. No matter what the thought is about, the thinking and the thinker are empty. A thought in itself is not made of any concrete substance; it is simply an empty thought movement. By recognising the empty essence in a thought, it vanishes like a bubble in water. That is how to deal with any particular present thought at hand. Once you know how to let the present thought dissolve, any subsequent thought can be dealt with in exactly the same way, as simply another present thought. But if we get involved in the thought, thinking of what is being thought of, and continue it, then there is no end.

It is our thinking that propels us or forces us into further samsaric existence. As long as we get caught up in our own thinking, samsara doesn’t stop. On the other hand, any thought is an empty thought, in that it has no concrete substance to it whatsoever. It is very easy to no­tice this, because the moment you recognise mind essence, the thought dissolves right there. The thought vanishes into your empty essence, into your basic nature which is emptiness. There is no remnant whatso­ever. That is the only way to solve the problem. When recognising your essence, the thought is executed on the spot; it is totally obliterated.

Samsara is created when we let our mind extrovert through the five senses. We focus on an object through our eyes, or through the ears, or the nose, and make thoughts and emotions about this object. It may seem like we have different consciousnesses through the different senses, but actually it is one mind that alternately grabs at objects through the various senses. The traditional example for this is of a monkey in an empty room with five windows, restlessly jumping around and looking out through one window after the other. An out­side observer might think there are a lot of monkeys in that room, but in fact there is only one. If you catch hold of that monkey and tie it up, there is no jumping around any more. In other words, the way to cap­ture the monkey is by dissolving the thought.

Another example is of a fireplace in the middle of the house, with smoke coming out through all the openings. If you throw a bucket of water in the middle, the flames are extinguished, and the smoke si­multaneously disappears in all directions. ‘Smoke’ is an example for the expression of the essence; just as thoughts are the expression of dharmakaya [essence body]. They are not dharmakaya itself, but they are a manifestation of our basic nature. Just like our basic nature, this manifestation has no concrete substance to it.

The essential teaching is never to just recognise dualistic mind. That is what all sentient beings are doing all the time—noticing their feel­ings and thoughts, and then acting upon them. The meditation in­struction is not to perpetuate that; it is more than simply recognising dualistic mind, dualistic thinking. Rather, it is to recognise the essence of this mind. That is the crucial difference. Being caught up in one’s thoughts and acting upon these feelings is the cause of endless samsara. This is being caught up in the expression and not knowing the essence itself.


~ Tulku Urgyen Rinpoche

Kiến Dữ Bất Kiến (见与不见)

🌸 Bản dịch Việt ngôn tình

(Dịch giả nào mình không rõ)

 

Gặp hay không gặp

Nàng gặp, hay không gặp ta
Ta vẫn ở đây
Không mừng, không lụy

Nàng nhớ, hay không nhớ ta
Tình vẫn ở đây
Không còn, không mất

Nàng yêu, hay không yêu ta
Yêu vẫn ở đây
Không thêm, không bớt

Nàng theo, hay không theo ta
Tay ta vẫn nơi nàng
Không lơi, không siết

Hãy ngả vào lòng ta
Hoặc là
Dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng
Bình lặng yêu nhau
Âm thầm thương tưởng.


~ Trát Tây Lạp Mẫu Đa Đa


Mình biết bài thơ này từ những năm 2010 và hồi đó cũng chỉ dừng ở mức độ mơ mộng trước bản dịch ngôn tình phổ biến nhất như mình cop ở trên. Hôm rồi chợt nghĩ tới, search lại thì mới biết rõ duyên sự sáng tác của bài thơ, như là một định mệnh cho những mối duyên sâu dày về Đạo của mình, là sự nối kết với Phật Giáo Tây Tạng, là lòng sùng mộ với Đức Liên Hoa Sinh, là một thứ tình yêu thiêng liêng không thể diễn tả…

Tác giả của bài thơ là Trát Tây Lạp Mẫu Đa Đa (tên thật là Đàm Tiểu Tĩnh, sinh năm 1978, người Quảng Đông). Cô đăng bài thơ trên blog cá nhân lần đầu tiên vào tháng 05/2007 với tựa đề “Ban Trát Cổ Lỗ Bạch Mã Đích Trầm Mặc", thuộc tập thơ Nghi Thị Phong Nguyệt. Qua những lần chia sẻ, đăng tải và xuất bản mà không hỏi xin quyền tác giả, bài thơ có lúc đã bị lầm tưởng là của Thương Ương Gia Thố (Đức Dalai Lama đời thứ 6), còn tựa đề thì được đổi thành “Kiến Dữ Bất Kiến”.

Đến tháng 3/2011, Đàm Tiểu Tĩnh đã lên tiếng khởi kiện Nhà Xuất Bản Châu Hải xâm phạm bản quyền khi chưa hỏi sự đồng ý của cô mà đã xuất bản tập thơ “Một ngày đó, một tháng đó, một năm đó”, trong đó có bài “Ban Trát Cổ Lỗ Bạch Mã Đích Trầm Mặc”. Đến đây, mọi sự mới được sáng tỏ.

Tiểu Tĩnh cho hay, ý tưởng để cô viết nên bài thơ là từ câu nói của Đức Liên Hoa Sinh, là một lời hứa của Ngài dành cho chư hành giả thuần thành rằng “Dù cho ta không ở cõi giới này, dù không thấy được ta, nhưng khi bất cứ người nào nhớ nghĩ đến ta, ta sẽ đích thân hiện đến che chở họ bằng lòng đại bi…” Những lời này có thể được tìm thấy trong các bản văn Mật Tạng được chôn dấu của Đức Liên Hoa Sinh, tuy có nhiều Mật Tạng và được nhiều vị Đạo Sư khác nhau phát lộ nhưng nội dung cơ bản về lời hứa của Đức Padmasambhava thì một mực nhất quán.

Lại nói về tựa đề “Ban Trát Cổ Lỗ Bạch Mã Đích Trầm Mặc”, trong đó: Ban Trát = Vajra , Cổ Lỗ = Guru, Bạch Mã = Padme. Từ đó, mình dịch nguyên tựa bài là "Niềm Tịch Lặng Của Liên Hoa Kim Cương Đạo Sư". Vậy mới thấy, ngôn ngữ có thể giúp cho người ta hiểu được nhau, nhưng mặt khác, chính ngôn ngữ là thứ đẩy con người ta ra xa nhau và khiến cho chân lý chìm sâu xuống bờ vực thẳm. Mình đã từng khuynh đảo về một kiểu tình yêu như được gợi mở trong bản dịch ngôn tình biết chừng nào, còn giờ đây, mình như vỡ lẽ ra cái cốt lõi tận cùng thanh khiết của Tình Yêu. Đọc được bản dịch nào, cảm theo hình thức nào và hiểu thấu được bao nhiêu phần - rõ ràng đều nằm gọn trong một chữ Duyên. Chỉ một chữ Duyên thôi đã mở ra vô lượng cõi Tâm thức và kiến lập nên toàn bộ Pháp Giới huyền nhiệm. Thật vi diệu lắm thay!

Sau khi tìm hiểu hoàn cảnh sáng tác bài thơ, mình xin mạn phép dịch lại bản tiếng Việt, cho mình và cho những vị hữu duyên!!

Om Ah Hung Vajra Guru Padma Siddhi Hung __()__
(HL 11/1/22, nhằm mùng 9 Tạng lịch, ngày đẹp, sau đó sẽ là mùng Mười linh Thánh)



🌸Niềm Tịch Lặng của Liên Hoa Kim Cương Đạo Sư🌸

Con thấy hay không thấy ta,
Ta vẫn ở đây,
Không buồn, không vui.

Con nhớ hay không nhớ ta,
Tình thương vẫn vậy,
Không dời, không chuyển.

Con yêu hay không yêu ta,
Ái từ vẫn nguyên,
Không thêm, không giảm.

Con theo hay không theo ta,
Ta vẫn nắm trọn tay con,
Không lơi, không siết.

Hãy náu vào vòng tay ta,
Hoặc để ta trú trong trái tim con.
Trầm lặng yêu thương,
Tịch mặc hoan hỷ.


~ Trát Tây Lạp Mẫu Đa Đa

(Lạc Hải Âm chuyển thơ)


🌸 Tham khảo bản gốc tiếng Hán:

见与不见

你见 或者不见我
我就在那里
不悲不喜
你念 或者不念我
情就在那里
不来不去
你爱或者不爱我
爱就在那里
不增不减
你跟 或者不跟我
我的手在你手里
不舍不弃
来我怀里
或 让
我住进你的心里
默然相爱
寂静喜欢

🌸 Phiên âm tiếng Hán:

Kiến dữ bất kiến

Nhĩ kiến hoặc giả bất kiến ngã
Ngã tựu tại na lí
Bất bi bất hỷ

Nhĩ niệm, hoặc giả bất niệm ngã
Tình tựu tại na lý
Bất lai bất khứ

Nhĩ ái, hoặc giả bất ái ngã
Ái tựu tại na lý
Bất tăng bất giảm

Nhĩ cân, hoặc giả bất cân ngã
Ngã đích thủ tựu tại nhĩ thủ lý
Bất xả bất khí

Lai ngã đích phó lý
Hoặc giả
Nhượng ngã tại tiến nhĩ đích tâm lý
Mặc nhiên tương ái
Tịch tĩnh hoan hỷ


🌸 Tham khảo bản dịch Tiếng Anh:
(Dịch giả mình không rõ)

See or not

You see me, or not see me
I am there
Not sad, not happy.

You miss me, or not miss me
The feeling is there
Not coming, not going.

You love me, or not love me
The love is there
Not more, not less.

You follow me, or not follow me
My hands are in yours
Not giving up, not abandoning.

Come into my arms
Or
Let me live in your heart
In silence, in love
In stillness, in joy.

Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021

Những Thứ Dễ Gây Lầm Lạc


Nếu con hiểu được rằng tất cả những hình tướng dối lừa đang hiện hữu của thế gian đều không thật về bản chất, chúng sẽ không thể khiến con lầm lạc.

Nếu con có lòng dính chấp cho rằng những người bạn và kẻ thù là thật có, họ sẽ khiến con lầm lạc. Nhưng nếu con giữ được Tâm bình đẳng trước cả hai đối tượng, họ sẽ không thể lừa dối và dẫn con lạc bước.

Nếu con thấy được nhiều sự thay đổi và biến chuyển, chúng có thể gây nên lầm lạc. Nhưng nếu con thấu hiểu được bản chất thật sự vượt ra ngoài những đổi thay, chúng sẽ không gây nên lầm lạc.

Nếu con bám chấp vào thực tại của Sinh và Tử thì con đang bị đánh lừa quá mức. Nhưng nếu con nhận biết được là chẳng có sự Sinh và Tử nào cả, thì cũng là lúc không còn sự dối lừa nào.

Nếu con tin vào sự hiện hữu của Khổ Đau thì con đang chịu nhiều sự lừa dối. Còn khi con nhận ra rằng thực chất không có gì là Khổ Đau, thì sự dối lừa ấy cũng không còn.

Nếu con tin rằng bản thân và người khác là tách biệt thì chính con đang bị dối gạt. Còn khi con nhận ra rằng cả hai chẳng phải là hai cá thể riêng biệt, thì cũng không còn sự dối gạt.

Nếu con hiểu được bản chất thật sự của sự dối gạt thì những niệm tưởng lan man sẽ được giải thoát ngay tại chỗ.

~ Khenpo Tsultrim Rinpoche
(Eng Source: Heart of Buddhism Kindness's IG)

Tánh Không và Nghiệp Lý


Nói chung, chúng ta không nên nghĩ rằng bằng việc phát triển sự thấu hiểu về Tánh không, bản chất tối hậu của thực tại, chúng ta sẽ chạm đến cảnh giới hoàn toàn rỗng không, trong đó không còn Nghiệp, không còn hình tướng, không có bất cứ gì cả. Sự trống không như vậy không hề tồn tại. Nếu khảo sát về việc sinh khởi của hiện tượng, chúng ta sẽ tiến đến kết luận rằng không phải là không có một hiện tượng nào sinh khởi, mà thực chất là không có một hiện tượng nào rắn chắc và có thật được sinh ra.
Điều này hoàn toàn thích đáng với lý thuyết về Nghiệp Quả, vì nếu như có một đối tượng chắc đặc được sinh ra mà không hàm chứa trong nó Không tánh, thì quy luật Nghiệp Quả cũng không thể vận hành. Vì nếu như có một Nhân riêng biệt, cụ thể nào đó có mặt và Quả của nó tự động sinh ra; với kết quả đã tự động sinh khởi như vậy, một Nhân sẽ không thể cho Quả trong kỳ hạn lâu xa, ví dụ, Quả ở những kiếp vị lai. Vậy nên, nguyên lý về Không tánh không bác bỏ, mà lại củng cố cho Nghiệp lý. Khi chúng ta có được sự thấu suốt về bản chất thật sự, cách thức thật sự của hiện tượng là, thì chúng ta không chối bỏ quy luật về Nghiệp, mặt khác, chúng ta đạt được một niềm tin vững chắc vào Nghiệp lý vì nó được tánh Không bổ trợ.
Lấy thí dụ về việc soi gương. Nếu thật có gì đó từ khuôn mặt con dịch chuyển sang tấm gương, nếu như khuôn mặt thật của con phải nhập vào trong tấm gương trước khi con có thể thấy được hình ảnh phản chiếu, thì hình ảnh phản chiếu của con sẽ không thể xuất hiện trên nhiều mặt gương. Tuy nhiên, khi có những điều kiện thích hợp, những hình ảnh phản chiếu hiện lên gương mà không thật có một sự kết nối sẵn nào giữa nguyên nhân (khuôn mặt con) và kết quả (ảnh phản chiếu).
Nhờ vào tánh Không trong mối liên hệ giữa Nhân, những Duyên (điều kiện) thứ yếu, và Quả nên Nghiệp chúng ta tạo tác trong đời này mới có khả năng trổ Quả ở một thời điểm xa xôi nào đó trong một kiếp sống vị lai.


~ Khenchen Thrangu Rinpoche


(Eng Source: Padmamalla's IG)

Những Vấn Đề khi Hành Thiền

 

Khi Tâm chùn xuống, lờ đờ, mê mờ, con cần phải đánh thức, phải khuấy động sự Tỉnh Giác; còn khi Tâm phân tán và trạo cử, con phải buông xả, thư giãn Tâm thật sâu hướng vào trong. Tuy nhiên, những việc này không thể tiến hành với áp lực hay sự áp đặt lên dòng Tâm Thiền đang dao động, hơn hết là con chỉ cần đơn thuần nhớ nghĩ đến việc nhận biết bản tánh của Tâm. Sự nhận biết này được duy trì liên tục, trong tất cả mọi hoàn cảnh, khi đi đứng, nằm ngồi, ăn uống, và trong mỗi mỗi hoạt động, cả trong những thời tọa thiền lẫn những khoảng thời gian dừng nghỉ xen giữa. Bất cứ ý niệm nào dù vui hay buồn, hay bất kỳ trạng thái cảm xúc ô nhiễm nào hiện khởi, cứ để tất cả những ý niệm đó như chúng là, không dính mắc bằng việc hy vọng hay sợ hãi về chúng, không chối bỏ hoặc yêu thích chúng, và không cần phải nỗ lực để vô hiệu hóa chúng bằng những phương cách đối trị. Bất kể những cảm xúc nào của hỷ lạc hay khổ đau có thể xảy ra, chúng đều được để nguyên như bản chất của chúng - không bị tác động, nguyên sơ, tươi mới và sinh động. Con sẽ thấy rằng mình luôn luôn quay trở về với một-điểm-chính, vậy nên đừng lo lắng khi trong đầu con chứa đủ kiểu lý thuyết triết học. Cũng cần nhớ rằng, con không nhất thiết phải tập trung vào khía cạnh của Không tánh như là một phương pháp đối trị với những cảm xúc hay luồng suy nghĩ mang tính phán xét không mong muốn  khởi sinh. Đồng thời với việc nhận biết được sự hiện khởi thanh tịnh, tự chúng sẽ được phóng thích như một con rắn đang cuộn tròn duỗi bung thân mình.


~ Dudjom Rinpoche

(Eng Source: Padmamalla's IG)

Dịch Haiku - 03

                                        Ẩn sĩ                                       thưởng trà sớm                                      tĩ...