Nơi lưu trữ phần chuyển dịch những lời Pháp nhũ và nội dung người dịch hướng Tâm về!
Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021
Chúc Mừng Năm Mới 2022
Thay Vì...
Thay vì có thể dùng tiền có sẵn, dư giả để nuôi sống người dân qua thời kỳ dịch, ổn định tâm lý cho đồng bào, làm nền cho một cú nẩy vững chắc và mạnh mẽ sau thời dịch thì anh đem hết tiền của ra để mua vaccine, chạy đua vaccine, trang bị vật tư y tế, nhưng hình như anh quên nhận ra rằng số y bác sĩ và đội ngũ điều dưỡng thì ko tăng, theo đó số người chết sẽ không giảm, và áp lực từ bệnh/chết mỗi ngày sẽ đè nặng lên vai, lên Tâm trí của những người đang sống.
Thay vì tùy hỷ/góp sức/hành động tức thời và công khai minh bạch vì lợi ích của người khác thì anh chỉ biết ngồi một chỗ, suy nghĩ tiêu cực hẹp hòi, chỉ trích đa phương và đa diện nhắm vào những hoạt động thiện nguyện. Hệ quả là các thứ văn bản quy định lập tức sinh ra đầy đủ ở các cấp hơn bao giờ hết, để rồi món "tiền tươi" sẽ KHÔNG BAO GIỜ có cơ hội được chạm tới tay người dân trong vùng bão lũ lúc ngặt nghèo. Chờ cho các ông thẩm định, ký tá văn bản, có vị cao nhân còn tự hào với việc thiện nguyện cho dân bằng cách... chuyển khoản thì xin thưa, tiền cứu trợ sẽ trở thành tiền lo ma chay, còn các thứ nhu yếu phẩm cứu trợ thì bị xếp xó vì hiện nay những trái tim chân Thiện hướng về vùng bão lũ của thời trước đã chảy máu, đã bị tổn thương, đã bị giam hãm bởi áp lực từ các quy định và điều tiếng.
Đây là thời buổi mỗi người nên ở yên một chỗ, kiểm soát nội Tâm, điều chỉnh hành vi và lời nói của mình để đem lại sự an lành cho bản thân, cho người thân, cho xã hội. Thì thay vào đó, ngay liền sau đợt sóng dịch, anh lại nhanh chóng trở về với thói quen Tham thích hướng ngoại, đi lung tung/giao tiếp linh tinh/làm đủ thứ hành động để hưởng thụ, để thỏa mãn nhu cầu riêng tư của anh, và để rồi anh tự biến mình thành F0, biến những người mình yêu thương thành F1, góp phần thúc đẩy số ca bệnh/chết mỗi ngày.
Thay vì nhận ra lỗi lầm và trách nhiệm ở nơi chính bản thân mình, anh lại sai lầm đổ hết trách nhiệm lo toan cho nhà nước và chính phủ. Cha mẹ cho anh cuộc sống, nhà nước và xã hội cho anh điều kiện phát triển an lành, nhiều thứ trợ duyên cho anh trưởng thành nhưng việc anh SỐNG ra sao, CHẾT như thế nào thì phần chủ yếu là do anh quyết định cả, nên khi đã trưởng thành rồi thì anh đừng nên có suy nghĩ ỷ lại, trông chờ và đổ hoàn toàn trách nhiệm Sống Chết cho gia đình, xã hội, nhà nước. Hãy nhớ rằng KHÔNG AI chịu trách nhiệm cho suy nghĩ CỦA ANH, và hãy LUÔN LUÔN nhớ rằng Cái Chết chắc chắn sẽ đến với anh và chắc chắn là KHÔNG AI CHẾT CÙNG anh!
Nhận thức đúng đắn là việc anh hiểu được rằng khi anh có khả năng giải quyết những vấn đề nội tâm của riêng mình, giảm bớt và kiểm soát được lòng Tham, sự Sân Giận nơi mình thì chính là anh đã góp phần làm lợi lạc cho bầu không khí xung quanh anh, cho sự an lạc của những người xung quanh anh, rộng hơn là cho đất nước và toàn thể địa cầu. Như Phó Thủ Tướng Vũ Đức Đam đã từng nói ngay từ những ngày đầu mùa dịch "ai ở đâu, ở yên đó là góp phần bảo vệ cho xã hội, cho nước nhà". Thay vì Trung Thành và Kham Nhẫn với chỉ thị ban đầu, cũng là Kham Nhẫn kiểm soát và tiết chế bản thân để vấn đề chung của xã hội được giải quyết triệt để thì một lần và hết lần này đến lần khác, chúng ta lại để cho lòng Tham - lúc nào cũng muốn này muốn nọ - chi phối tất cả suy nghĩ và hành động mà không lưu Tâm đến hệ lụy của việc đó đối với toàn thể xã hội.
Nói sao cho hết những hoàn cảnh Thay Vì trong lúc mọi thứ dường như càng lúc càng diễn tiến theo chiều hướng hỗn mang hơn ở nước mình và trên toàn thế giới. Lòng Tham Cầu dẫn đến Kỳ Vọng và Sợ Hãi cứ thế tiếp tục xoay vần để mỗi lúc nỗi Tham Sống Sợ Chết cũng ngày một to lớn và khủng khiếp hơn. Nếu cứ tiếp tục vì lợi ích cá nhân, hay lợi ích của một nhóm người mà anh hy sinh lợi ích của nhiều người, của số đông mọi người thì sự Ích Kỷ bị chi phối bởi lòng Tham, Kỳ Vọng và Sợ Hãi ấy sẽ tiếp tục lớn mạnh. Chúng chưa bao giờ và sẽ KHÔNG BAO GIỜ là những Nhân tố Thiện lành. Như vậy, việc chờ đợi Quả Lành nảy nở từ những Nhân xấu chính là ĐIÊN ĐẢO MỘNG TƯỞNG. Cho nên, nếu không có sự thay đổi trong NHẬN THỨC dẫn đến sự thay đổi về cách HÀNH XỬ thì mọi sự Cố Gắng của anh đều là GIÃY CHẾT, mọi thay đổi và biến chuyển chỉ góp phần đưa xã hội và người dân tiến gần và nhanh hơn đến Sự Chết, nền Kinh Tế sẽ phải oằn mình gồng gánh lâu dài hơn và kịch bản của lạm phát, đói nghèo, trộm cướp, tai ương, dịch bệnh nặng nề rất có thể trở thành một hiện thực tàn khốc và bi thảm.
Nhưng hơn hết, điều tôi muốn nói sau nội dung bài viết này chỉ là muốn nêu lên tầm quan trọng của Trí Tuệ, của một cái nhìn đúng đắn trong tất cả mọi việc, từ việc bé nhất nơi cá nhân của mỗi người đến khối lượng công việc đồ sộ mang tầm ảnh hưởng sâu rộng của một quốc gia, của một hành tinh. Trí Tuệ và Tri Kiến đúng đắn ấy không bị lệ thuộc vào khuôn khổ của đất nước, văn hóa, chính trị, kinh tế, tôn giáo, chủng tộc, màu da...nó càng không nên bị chi phối bởi lòng Tham, nỗi Toan Tính, sự Thù Hận...nó chỉ đơn giản là sự THỪA NHẬN quy luật vận hành của vũ trụ và vạn vật bằng một Tâm thái bình tĩnh, không vướng kẹt và sáng suốt nhất trước khi quyết định hành xử bất cứ việc gì. Tất thảy đều là dòng chảy của Duyên Khởi, Nhân Quả, Nghiệp Lực phát xuất từ nơi mỗi người và trách nhiệm quy về mỗi cá nhân, bất kể vị trí nào anh đang nắm giữ, bất kể bao nhiêu tiền bạc, sự giàu có, tiếng tăm mà anh đang có. Dù Chúa hay Phật có ra đời hay không tồn tại trên cõi đời này thì mọi thứ vẫn theo quy luật bất biến đó mà diễn tiến. Tôi xem Đức Phật như một bậc vĩ nhân, một bậc đạt tới Trí Tuệ siêu việt trong việc thấu hiểu bản chất và quy luật của vũ trụ để học theo Tri Kiến và Tuệ Giác của Ngài. Tôi tin chắc vào quy luật bất biến ấy cũng như tin vào nhận định của Ngài rằng: "Giáo lý Duyên Khởi vô cùng sâu sắc. Vì không hiểu được nó nên thế giới này rối mù như một cuộn chỉ, một tổ chim, một đám sậy và chúng sinh phàm phu đã không thoát khỏi sinh tử và đọa lạc."
Một phương diện khác, nhà thơ Rumi, cũng là nhà tư tưởng nổi tiếng thuộc Hồi Giáo đã ghi lại cuộc đối thoại nội tâm giữa ông và Thượng Đế:
"-Con nghĩ rằng mình không muốn chết trước khi được biết về Ngài."
"-Người nào hiểu biết về ta, người đó Bất Tử." - Thượng Đế trả lời.
Liệu Thượng Đế ở đây có phải ám chỉ cho Chân Lý, cho Sự Thật Bất Biến của vũ trụ và mục đích của kiếp người quý báu là nhận chân rõ được Sự Thật ấy? Nhưng dĩ nhiên, một người phải có Trí Tuệ thì mới có thể thấy được lẽ thật, và mới dám sống dựa trên lẽ thật. Như vậy thì khởi điểm phải bắt đầu từ việc có được Tri Kiến đúng đắn dựa trên những Sự Thật Nền Tảng của Vô Thường và Vô Ngã, từ đó tư duy mới đúng hướng, đoạn đường tiến đến Sự Thật mới được rút ngắn lại cùng bao điều Thiện Lành liên tục trổ quả dọc đường. Cuối cùng, người lữ hành sẽ đạt được thành quả to lớn nhất, chính là rốt ráo nhận chân được Sự Thật, viên mãn Trí Tuệ và thoát khỏi hoàn toàn mọi Khổ Đau.
Mong lắm vậy thay!
Thứ Năm, 23 tháng 12, 2021
Trạng Thái Không Cần Dụng Công (*)
Khi không còn dự vào sự ganh đua giữa các cá nhân, mối quan hệ của con với người khác được thiết lập chẳng cần dụng công.
Buông Bỏ Vọng Tưởng
Vậy điều gì cần được thực hiện? Bất kỳ thông tin nào của đối tượng được tiếp nhận từ các cửa giác quan hiện khởi, chúng chỉ là sự xuất hiện của các hình thái, không phải để bám chấp vào chúng mà thay vào đó, con hãy an trú vào kinh nghiệm tươi mới nguyên sơ, giống như một đứa trẻ đi loanh quanh để nhìn ngắm một ngôi đền kỳ diệu mà không dừng trú lại bất kỳ chỗ nào. Tất cả những khoảnh khắc thuộc về hiện tượng của Tâm ở ngay đúng vị trí của chúng, hình thái của chúng không bị bóp méo, màu sắc của chúng không bị thay đổi, vẻ đẹp của chúng được để nguyên vẹn. Hơn nữa, nhờ việc giữ cho những thông tin ghi dấu nơi các cửa giác quan được tinh nguyên, không bị pha trộn với sự Tham muốn và những niệm tưởng Bám Chấp, nên tất cả những hình thái ảo huyễn do Tâm hiện khởi đều là trạng thái giác biết rõ ràng và vô phân biệt của tánh Không sáng tỏ.
Một số hành giả với căn cơ thấp có thể cảm thấy bối rối trước những giáo lý "thâm sâu và quảng đại", và nếu như Thầy có thể cô đọng nội dung ấy thành một lời khai thị có sức ảnh hưởng mạnh mẽ cho họ, Thầy sẽ nói rằng: Khoảng trống của sự dừng nghỉ giữa một niệm và sự khởi sinh của niệm kế tiếp chính là khoảnh khắc bất biến của Ý Thức hiện tiền (tại-đây-và-bây-giờ), chẳng phải đó là sự giác biết trọn vẹn và rõ ràng sao? Ho! Đó chắc chắn chính là thực tại thuần khiết! Và vì con không thể an trú trong không gian của sự hay biết như thị thuần khiết, nên một niệm sinh khởi là chuyện khó tránh khỏi, đúng không? Niệm tưởng đó là sự biểu hiển sáng tạo của thực tại thuần khiết! Nếu con thất bại trong việc nhận biết ý niệm ngay khi nó sinh khởi, nó sẽ sản sinh ra thêm những suy nghĩ phán xét lang thang bất định, có thể gọi tên là "chuỗi ảo vọng" và đây chính là căn nguyên của Luân Hồi. Khi con nhận biết được ý niệm lúc nó mới bắt đầu khởi và chỉ để nguyên như vậy mà không chạy theo nó, thì bất kỳ ý niệm nào sinh khởi cũng đều lập tức được giải phóng vào trong thực tại thuần khiết của Pháp Thân.
~ Dudjom Rinpoche
Phật Giáo Là Gì và Không Phải Là Gì?
Thật không may cho phương Tây, tại đây, Phật Giáo dường như đã đổ bộ vào trong giới hạn của các thứ Tôn Giáo, ngay cả trong phạm vi tự-lực hoặc lãnh vực tự-cải-tiến, và rõ ràng là nó đang tồn tại trong xu hướng thuộc lĩnh vực Thiền tập. Tôi muốn đưa ra lời thách thức trong việc xác lập một định nghĩa phổ biến về việc tu Thiền của Phật Giáo.
Nhiều người nghĩ rằng Thiền là hành động gì đó phải tiến hành với sự thư giãn, với việc ngắm nhìn cảnh hoàng hôn hoặc những con sóng ở bãi biển. Những cụm từ thật duyên dáng như "buông xả" và "sống thảnh thơi" thường xuất hiện trong Tâm. Theo quan điểm nhìn nhận của Phật Giáo thì việc hành Thiền cần một chút gì đó nhiều hơn như vậy.
Đầu tiên, tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải xác định bối cảnh thật sự của Thiền Phật Giáo. Điều này được gọi là Tri Kiến, Thiền Tập và Hành Động; nếu gộp chung lại với nhau thì sự phối hợp của Kiến-Thiền-Hành là một cách khá khéo léo để thấu hiểu về Đạo lộ (con đường dẫn đến Giải Thoát). Mặc dù chúng ta không thể sử dụng cách biểu đạt như vậy trong cuộc sống hàng ngày, nhưng nếu suy nghĩ về nó thì chúng ta luôn luôn có thể hành xử đúng theo hình thái Kiến-Thiền-Hành. Ví dụ, nếu muốn mua một chiếc xe hơi, chúng ta sẽ chọn chiếc nào mình nghĩ là tốt nhất, đáng tin cậy nhất và v.v... Vậy thì, "Tri Kiến" trong trường hợp này là ý tưởng, hoặc là niềm tin rằng chúng ta sẽ có một chiếc xe tốt. Tiếp đến, "Thiền Tập" là việc suy tư và làm quen dần với ý tưởng đó, và "Hành Động" là việc chúng ta thật sự mua chiếc xe, lái xe và sử dụng nó. Quá trình này không nhất thiết phải là một điều gì đó liên quan đến Phật Giáo, nó là việc mà chúng ta luôn tiến hành vào mọi thời điểm. Bạn không cần phải gọi nó là Tri Kiến, Thiền Tập và Hành Động. Bạn có thể nghĩ về nó như là "ý tưởng" khởi đầu, "làm quen" với ý tưởng và thật sự "đạt được" như ý tưởng ấy.
Vậy thì Tri Kiến cụ thể mà một Phật tử cần cố gắng trở nên quen thuộc là gì? - Phật Giáo được phân biệt và nhận dạng bởi bốn tính chất, hay còn gọi là "bốn dấu ấn". Thực chất, nếu như tất cả bốn dấu ấn này được tìm thấy trong một con đường (Đạo lộ) hoặc một Triết lý nào đó, thì việc gọi tên nó là Phật Giáo hay không chẳng còn quan trọng nữa. Bạn có thể gọi nó bằng bất cứ tên gì bạn thích; những từ ngữ như "Phật tử" hoặc "Phật Giáo" không còn quan trọng. Điểm chính yếu là nếu như Đạo lộ nào có chứa bốn dấu ấn này, nó có thể được xem là con đường của Đức Phật.
Do vậy, bốn đặc điểm có tên gọi là "Bốn Pháp Ấn", bao gồm:
Tất cả mọi thứ được chắp ghép nên đều Vô Thường.
Tất cả các cảm xúc đều Khổ Đau. Đây là điều mà chỉ có Phật tử mới đề cập đến. Nhiều Tôn Giáo tôn thờ tình yêu thương với những ngày lễ kỷ niệm cùng các bài Thánh ca. Nhưng Phật tử thì nghĩ rằng, "Những điều đó cũng chỉ toàn là Đau Khổ".
Tất cả mọi hiện tượng đều có bản chất là Không; chúng vốn không thật sự tồn tại. Điều này thực chất là Tri Kiến rốt ráo của Phật Giáo, ba điều kia lấy Pháp Ấn thứ ba này làm nền tảng.
Pháp Ấn thứ tư là Niết Bàn vượt ra ngoài mọi Cực Đoan.
Nếu không có bốn Pháp Ấn này, con đường của Phật Giáo sẽ trở thành hữu thần, chấp chứa những giáo điều tín ngưỡng, và toàn bộ mục đích của Phật Giáo cũng sẽ bị mất đi. Mặt khác, bạn có thể gặp một huấn luyện viên lướt ván, người này có thể chỉ dẫn cho bạn những giáo lý về cách thức ngồi ngắm hoàng hôn trên bãi biển: nếu những gì ông ấy nói hàm chứa tất cả bốn Pháp Ấn, nó sẽ là Phật Giáo. Những người Tây Tạng, Trung Quốc, hoặc Nhật bản có thể không thích sự thật này, nhưng việc thuyết giảng Phật Pháp thì không nhất thiết chỉ gói gọn trong một hình thức liên quan đến "truyền thống". Bốn Pháp Ấn khá tương quan với nhau, rồi bạn sẽ hiểu rõ hơn khi tham khảo những nội dung tiếp theo.
Mời quí vị tải và đọc đầy đủ nội dung tại đây
Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2021
Lời Khuyên của Bậc Hành Giả
Đừng dính mắc vào hình tướng bên ngoài,
Tâm của con mới thật là vị Đạo Sư (Guru) vĩ đại.
Đừng tin mê vào những quyền năng huyễn thuật,
Sự chuyển hóa thật sự nơi Tâm mới là sức mạnh mầu nhiệm cao quý.
Đừng dựa dẫm vào lực gia trì,
Liên tục gìn giữ Tâm Chánh Niệm mới chính là nguồn đại ân phước.
~ Togden Amtrin, Thrinle Lodrö
*Hình: bên trái là Togden Amtrin và bên phải là Togden Ajam.
Do not cling the external physiognomy.
Your mind is your own real great guru.
Do not superstitious magic powers.
Real change in mind is great magic power.
Do not rely on the blessing.
Keeping Mindfulness continually is great blessing.
~ Togden Amtrin, Thrinle Lodrö
*Photo: Togden Amtrin left with Togden Ajam right.
(Eng Source: Naldjor's FB)
Đông
Lạc Hải Âm
HL 04/12/21
P/S: Vừa viết xong cũng chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật của một người mình đã từng có nhiều niềm thương, người đã làm nên những tháng ngày rộn ràng và chuỗi sống hoài cổ hết sức đẹp đẽ của mình. Anh cũng thích nhìn ngắm những vùng phủ trắng Tuyết bên ngoài, hay anh cũng yêu những giây phút trầm mặc cô độc của cõi Tâm! Happy Birthday! ❄❄❄☃️☃️☃️❄❄❄
-
Đôi lần gặp được bậc Chân Nhân, Mà do Si ám chẳng chịu gần, Đợi Thầy cất bước về cõi Phật, Con mới nhận lại mối tình thân! Lời Thầy răn giờ ...