Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2021

The Due Price

 ĐÚNG GIÁ

Đêm mùa đông tháng A-gra-ha-yan(*)
Sương mù giăng kín đẫm,
Những đóa sen nhàu nát,
May thay một đóa còn sót lại
Trong ao nhà Sudas, người bán bông.
Cầm nhành bông đến trước cổng thành,
Chàng trai chờ diện kiến Đức Vua.
Có người qua đường thấy đóa sen
Lòng tràn ngập hân hoan và nói,
"Tôi muốn đóa sen trái mùa này,
Anh tính trả giá nó bao nhiêu?
Đóa sen sẽ cúng dường lên Phật,
Đức Thế Tôn đang ở trong thành."
"Tôi trông đợi một hạt vàng", Sudas đáp,
Người đàn ông chấp nhận mức giá.
Ngay lúc này, Vua Prasenjit
Đột nhiên bước ra khỏi cung điện,
Ngài định đến lễ Đấng Thiện Thệ
Nên mang cùng rất nhiều phẩm vật
Và cất lời xưng tán Thế Tôn.
Thấy đóa sen, Vua đề nghị mua,
Vì cũng muốn dâng lên cúng Phật,
Hỏi giá xong, Vua nhận trả lời:
"Nhành sen đã bán cho vị này
Với giá một hạt vàng, thưa Bệ Hạ".
"Ta sẽ trả mười hạt", nhà Vua nói.
Người kia liền đáp, "Tôi hai mươi".
Chẳng ai sẵn sàng chịu từ bỏ,
Nên một cuộc đấu giá diễn ra,
Cứ thế, giá mỗi lúc một cao.
Chàng bán bông lúc này chợt nghĩ
Đóa sen phải chống chọi sương giá lâu hơn
Nếu đợi ngã giá, và rồi nó sẽ thuộc một trong hai người.
Vì vậy, anh bảo với họ rằng:
"Tôi không bán cành hoa này nữa!
Xin lỗi, tôi vừa đổi ý rồi!".
Anh vội lao nhanh về phía rừng,
Nơi hào quang tỏa sáng chói ngời
Nới có Đức Thế Tôn hiện diện,
Ngài ngồi trong tư thế kiết già,
Nét mày điềm tĩnh, môi mỉm cười
Là hiện thân của niềm hỷ lạc,
Trước tôn nhan Ngài,
Một cơn mưa cát tường tuôn rơi,
Đức Thế Tôn đủ đầy tướng hảo,
Quanh Ngài ngập tràn ánh từ bi.
Sudas không ngừng chiêm ngưỡng Phật
Bằng đôi mắt lóng lánh to tròn,
Đến mức chàng chẳng thốt nên lời,
Mà bỗng nhiên cúi rạp người xuống
Thành kính đặt sen lên chân Phật.
Phật mỉm cười cất lời dịu ngọt,
"Này con trai, con muốn gì từ ta?"
Xúc động nghẹn ngào Sudas đáp,
"Hỡi Đấng Tôn Quý của đời con,
Con chẳng cần gì ngoài một hạt bụi bám trên chân Ngài."


~ Kumud Biswas chuyển dịch sáng tạo từ Bài thơ có tựa Mulyaprapti thuộc Tập Thơ Katha của nhà thơ Rabindranath Tagore. 


(*) A-gra-ha-yan: tháng 9 thuộc lịch Ấn, bắt đầu từ 22/11 - 21/12 theo lịch phương Tây.




Cảm Ơn Một Đóa Vô Thường

 


Tôi tỉnh giấc lúc 2:30am như 1 thói quen, đầu óc vẫn còn đang lẩn thẩn hồi tưởng lại 3 giấc mơ xem hôm nay mình có điều gì cần phải lưu Tâm. Bình thường, đt tắt và để sang bên nhưng hnay tôi lôi ra rồi nhấn nút Off Airplane Mode như sự sai bảo của tiềm thức. Ngờ đâu, khoảng tầm 10' sau thì có tin nhắn đến thật, là tin mừng từ một người bạn đã thức suốt đêm để cố làm điều gì đó tốt đẹp cho tôi. Đem nội dung tin nhắn ấy vào thời Thiền, tôi "ngộ" ra vài điều, chẳng phải "giác ngộ" hay "chứng ngộ" gì lớn lao chấn động như Đức Phật, chỉ là chợt ngộ ra vì sao nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thường hay nhắc trong bài nhạc của ông về "một đóa Vô Thường".

Vốn dĩ phần lớn người ta thường nghĩ đến Vô Thường với chỉ một ý nghĩa liên quan đến chuyện sinh tử, hay những điều bất trắc, mọi người dường như đã quên mất rằng sống trong thế giới nhị nguyên này thì mọi thứ nên tồn tại với ít nhất là hai mặt, đã có Xấu phải có Đẹp, đã có Đen phải có Trắng, đã có Dài phải có Ngắn, đã có mặt Xấu thì hẳn nhiên phải có mặt Tốt. Có phải mọi người đã quên hẳn bề mặt đẹp đẽ của Vô Thường? Liệu điều này phải chăng là ngụ ý của cố nhạc sĩ khi muốn nhắc về vẻ đẹp và sự ngọt ngào của Vô Thường qua những lời ca? Tôi không thể có được câu trả lời từ một người đã khuất, đã về với Cát Bụi hoặc có thể là ông đã tái sinh ở một miền đất lành nào đó mà quên sạch cái tiền kiếp làm người đầy những mặn nồng chua cay. Nhưng giờ đây, trong tôi chắc chắn hơn bao giờ hết là thứ niềm tin yêu bất diệt đối với Vô Thường bởi vì nó:

Giúp tôi biết yêu thương thực tại, nâng niu từng khoảnh khắc vì khoảnh khắc nào sinh ra cho sự trải nghiệm cũng đều liền diệt đi ngay sau đó;
Giúp tôi biết yêu thương trong vô thường vì lỡ nếu một ngày kia có phải mất mát đi thứ gì hay người nào đó yêu thương thì trong tôi cũng không hoài nuối tiếc vì chưa dành cho nhau những tháng ngày trọn vẹn;
Giúp tôi học cách trưởng thành, cứng cỏi và sẵn sàng hơn trước những đổi thay vốn không thể nào tránh khỏi của dòng chảy Duyên Nghiệp;
Giúp tôi biết cách cho đi không trông đợi hồi đáp bởi hiểu rằng Tâm người ta thì vô thường lắm, nhờ vậy Tâm tôi thảnh thơi không lắm những buộc ràng;
Giúp tôi chữa lành những vết thương bằng cách tập buông bỏ dần, bởi vết thương rồi sẽ lành, cớ gì để cho Tâm mình phải hoài rỉ máu?
Giúp tôi nhìn ra cuộc sống này như một cuộc du hành, luôn trải nghiệm những khoảnh khắc mới mẻ mà thôi dần những thời khắc hy vọng hay sợ hãi, bởi nào ai biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo, lo lắng trông đợi liệu có ích gì?


Tôi nhận ra rằng, tình yêu thương không vị kỷ - không nhiễm ô chỉ có thể nảy nở trong điều kiện của Vô Thường. Vậy nên một người "biết cách yêu thương" là người chạm gần đến Giác Tánh và Giác Tánh mang bản chất tự nhiên của tình yêu thương. Há chẳng vì thế mà Bậc Chánh Đẳng Giác còn được mệnh danh là Đấng Đại Từ Bi đấy sao?
Thánh Kinh cũng dạy rằng, anh hãy hồn nhiên như trẻ thơ để có thể vào được nước Chúa;
Tương tự, trên con đường học Phật, một hành giả thực hành "anh nhi hạnh" thì có thể nhanh chóng tiến vào các giai vị của Bồ Tát;
Và cố nhạc sĩ của tôi có lẽ cũng là 1 vị Bồ Tát giữa trần gian với tấm lòng bao dung độ lượng, lúc nào cũng "như trẻ nhỏ, ngồi bên hiên nhà chờ xem thế kỷ tàn phai..."

Gọi là "đóa Vô Thường" bởi vì nó đẹp, đẹp từng khoảnh khắc sinh - trụ - diệt, đẹp trong từng giai đoạn của thuở ấu niên - thiếu niên - thanh niên - trung niên - lão niên. Không có một khoảnh khắc nào là không ngừng đẹp, nó luôn luôn Đẹp bởi vì một khoảnh khắc vốn không thể đánh giá Xấu hay Đẹp, nó chỉ sinh khởi và rồi diệt đi do Duyên như là quy luật bất biến của một đóa hoa nở rồi tàn, đến và đi vì đắp tô nên những phần đa dạng cho thứ gọi là "Cuộc Đời".

Từ đó, cứ mỗi khi nhận được niềm yêu thương, tôi cứ hay tự hỏi rằng mình là ai? Mình là ai kia chứ mà dám nhận lấy những  yêu thương quá đỗi đẹp đẽ? Không, tôi chẳng là ai, chẳng là gì cả thì mới xứng đáng nhận được tình thương ấy. Và ngay trong khoảnh khắc đón nhận được thì tình yêu thương ấy cũng được biến mãn, chuyển tiếp và lan tỏa khắp muôn phương rồi! Bởi vì tôi chẳng dám ôm giữ riêng một niềm yêu thiêng liêng nào cho riêng mình...

Cũng lại như cách nói của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rằng "Tôi là ai, tôi là ai mà sao yêu quá cuộc đời này?" Tôi thầm nghĩ, dẫu mình có thấm thía lý Nhị Đế rằng "Mọi hiện hữu đều là Khổ nên yêu thích gì cũng là yêu thích trong Khổ..." thì với tôi, có lẽ cuộc Luân Hồi này chỉ cần biết rõ mình đang mơ là được rồi, việc thức giấc hình như không còn là điều cấp thiết nữa bởi vì...tôi còn "yêu quá cuộc đời này" và "vì yêu" nên "tôi nguyện xin mãi hoài mộng mị để tạ ơn đời"...

Lạc Hải Âm
HL 4am 07/11/21

P/S: Thương tặng bài viết cho bạn P.N - người đã nhắn tin cho tôi lúc 2:40am, và cũng cùng một tấm lòng thương quý ấy, gửi tặng đến Janghye Eo vs bạn Mập, những người bạn vô cùng quý giá của tôi trong kiếp sống này.

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2021

By My Side

 

Gần Bên Anh 

Hôn anh, nói lời từ biệt,
Em rời đi quá nhanh...
Chẳng thể nào phủ nhận rằng
Anh đã gửi theo em trái tim mình!

Giữ lại, hay để em ra đi,
Không điều gì là chắc chắn...
Chỉ có niềm tin yêu chính ngay giây phút này!

Cà phê và thuốc lá với anh, giờ là bạn.
Tìm quanh những khuôn mặt xinh đẹp
Nhưng nào thấy hình bóng em lần nữa!

Không khóc, tự nhủ mình sẽ không nhỏ lệ! 
Vì nếu muốn được gần bên em,
Anh chỉ cần nhắm mắt lắng nghe tim mình!

Em đã quá xa rồi,
Anh khó có thể giữ em cho riêng mình.
Dù ngày dài biết mấy,
Em vẫn luôn mãi trong Tâm trí anh! 
Nhưng ngay cả trong những giấc mơ,
Anh vẫn chưa bao giờ cố gắng giữ em thật chặt.
Bởi vì...
Anh không muốn mình thức dậy và nhận ra rằng...
Em chẳng còn...gần bên anh! 

Khi anh tỉnh dậy, 
Hy vọng sẽ lại được nhìn thấy em... kề bên anh!

~ Nhạc nền phim Anh Rẽ Phải, Em Rẽ Trái (2003)
Trình bày: Lâm Nhất Phong
Soạn lời Anh ngữ: không biết
Chuyển Việt ngữ: Lạc Hải Âm
 

 
 

By My Side

Kiss me, goodbye, gone too soon
I did give you my heart can't deny
Hold on, let go, never sure
Only can make believe all this time

Coffee, cigarettes, not my style
Petty faces around but not rhymed
Don't cry, won't cry, I won't cry
Be with you I just close my eyes
So far alway I can hardly make you mine
So long the day you are always on my mind
But in my dreams never try to hold you tight
Don't wanna awake find you aren't here by my side

So far alway I can hardly make you mine
So long the day you are always on my mind
But in my dreams never try to hold you tight
Don't wanna awake find you aren't here by my side

When I wake up hope you were here by my side..... 

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2021

Bài Nguyện của Đức Phổ Hiền

 

Bài Nguyện của Đức Phổ Hiền - Đức Phật Nguyên Thủy Samantabhadra


 

Ho! Tất cả mọi thứ – hình tướng và hiện hữu, Luân Hồi và Niết Bàn, mang một nền tảng duy nhất, nhưng có hai Con Đường dẫn đến hai Kết Quả, và hiển bày một cách kỳ diệu thành Tỉnh-Thức hoặc Không-Tỉnh-Thức.

Thông qua lời cầu nguyện của ta, Phổ Hiền, nguyện tất cả chúng sinh đều đạt thành Phật Quả, viên mãn toàn hảo, an trú nơi cõi Pháp Giới chân như. Nền Tảng của mọi hiện tượng không do tạo tác, là không gian quảng đại vô biên tự sinh khởi, vượt ngoài sức diễn đạt, không mang danh tự Luân Hồi hay Niết Bàn. Chỉ Giác Ngộ được điều này, thì con là một vị Phật; nếu không trực nhận được nó, con là một chúng sinh lang thang trong Luân Hồi.

Ta cầu nguyện tất cả chúng sinh trong Tam Giới có thể giác ngộ được nghĩa lý chân thật của Nền Tảng không thể diễn bày này.

Ta, Phổ Hiền, đã Giác Ngộ chân lý của Nền Tảng này, vượt thoát mọi Nhân Duyên, đó chỉ là Giác Tánh tự-sinh-khởi. Nó không bị nhiễm ô bởi những biểu hiện bên ngoài và ý niệm bên trong, bởi sự khẳng định hay phủ định, và không bị nhơ bẩn bởi màn đêm của Tâm thất Niệm. Như thế, sự hiển bày tự-hiện-hóa này không có những lầm lỗi.

Ta, Phổ Hiền, trú trong sự Tỉnh-Thức nội tại. Dù Tam Giới bị hủy diệt, cũng không có sợ hãi. Không có sự bám luyến vào những Dục Lạc của Năm giác quan. Trong Tánh biết tự-sinh-khởi, giải thoát mọi ý niệm, không có hình tướng nào chắc thật, kể cả Ngũ Độc. 

Trong trạng thái Tỉnh-Thức liên tục sáng rõ, tinh túy là bất nhị, vẫn hiện khởi sự phô diễn của Ngũ Trí. Khi Ngũ Trí chín muồi, Ngũ Bộ Phật Nguyên Thủy hiện lên, và thông qua sự triển khai mở rộng Trí Tuệ của chư vị, 42 vị Phật an bình xuất hiện. Khi sức mạnh của Ngũ Trí phát sinh, 60 Heruka phẫn nộ sẽ hóa hiện. Như vậy, Nền Tảng của sự Tỉnh-Thức không bao giờ nhầm lẫn hay sai lệch.

Ta, Phổ Hiền, là Phật khởi nguyên của tất thảy, và qua lời cầu nguyện này của ta, nguyện cho tất cả chúng sinh lang thang trong Tam Giới Luân Hồi trực nhận được Giác Tánh tự-sinh-khởi, và nguyện cho Tuệ Giác vĩ đại của họ cũng tự nhiên tăng trưởng.

Hàng tỷ hóa thân của ta sẽ liên tục xuất hiện theo vô số cách không thể nghĩ bàn, xuất hiện trong nhiều hình tướng để trợ giúp những chúng sinh cần được rèn luyện. Ngay từ ban đầu, chúng sinh đều bị mê lầm bởi đã không nhận ra được Giác Tánh Nền Tảng.

Như vậy, sống bằng Tâm thất Niệm trước những gì xảy ra chính là Mê Lầm – trạng thái Không-Tỉnh-Giác và là nguyên nhân của sự lạc lối. Từ trạng thái Mê Lầm này kéo đến cơn bất tỉnh đột ngột làm kích khởi nỗi sợ hãi chao động trong tầng ý thức vi tế.

Từ cơn chao động đó, nảy sinh khái niệm phân biệt về “ta” và nhận thức “chúng sinh khác” như là “kẻ đối nghịch”. Dần dần, xu hướng phân biệt này càng mạnh mẽ hơn, và từ đây, vòng Luân Hồi bắt đầu.

Tiếp đến, những cảm xúc của Ngũ Độc phát triển – những hành xử từ các cảm xúc đó chẳng bao giờ kết thúc. Chúng sinh sống mà không có Tỉnh Thức do mất Chánh Niệm, và đây là căn bản cho việc họ lạc đường.

Thông qua lời cầu nguyện của ta, Phổ Hiền, nguyện tất cả chúng sinh nhận ra được Giác Tánh nội tại! Sự Không-Tỉnh-Giác vốn do Tâm Thất Niệm và Xao Lãng. Để cho Thất Niệm xảy ra nghĩa là đưa vào những ý niệm phân biệt nhị nguyên giữa “ta” và “chúng sinh khác”. Cả hai trường hợp Thất Niệm này là những cơ sở cho sự mê lầm của tất cả chúng sinh.
Thông qua lời cầu nguyện của ta, Phổ Hiền, nguyện tất cả chúng sinh lang thang trong luân hồi sẽ xóa tan màn sương mù tối của sự Thất Niệm, xóa tan những ý niệm bám chấp nhị nguyên!

Nguyện tất cả chúng sinh trực nhận được sự Tỉnh Thức nội tại của chính mình! Các tư tưởng nhị nguyên tạo nên Nghi Hoặc, do những bám chấp vi tế vào những tư tưởng nhị nguyên này khiến cho khuynh hướng Tâm phân biệt càng trở nên mạnh mẽ và sâu dày hơn. Thực phẩm, của cải, y phục, nhà cửa và bạn bè, Năm đối tượng của các giác quan và gia đình thân yêu - tất cả những thứ này gây ra sự đau khổ bằng cách tạo ra niềm khát khao và dục vọng. Đây là tất cả những mê lầm trần tục; là những hoạt động của sự tham lam và bám chấp bất tận. Khi Quả của sự Tham Luyến chín muồi, chúng sinh sẽ tái sinh làm Quỷ Đói, chịu dày vò bởi sự thèm muốn và dục vọng, khốn khổ của đói và khát.

Thông qua lời cầu nguyện của Ta, Phổ Hiền, nguyện cho tất cả chúng sinh nào mang dục vọng và ham muốn do những bám chấp, không chối bỏ ham muốn dục vọng, cũng không thuận theo những tham luyến trước các dục. Hãy để ý thức buông thư trong trạng thái thái tự nhiên của chính nó, sau đó sẽ có thể duy trì được sự Tỉnh-Thức. Nguyện cho chúng sinh đạt được Tuệ Giác sáng suốt toàn hảo!

Khi các đối tượng bên ngoài xuất hiện, ý thức vi tế của sự nỗi sợ sẽ sinh khởi. Từ nỗi sợ hãi này, tập khí sân giận trở nên ngày càng mạnh mẽ. Cuối cùng, thái độ thù địch xuất hiện, gây ra hành vi bạo lực và tàn sát. Khi Quả của niềm Sân Giận này chín muồi, chúng sinh phải chị đau đớn trong địa ngục nấu sôi và thiêu cháy.

Thông qua lời cầu nguyện của Ta, Phổ Hiền, nguyện cho tất cả chúng sinh trong Sáu Cõi, khi cơn sân giận mãnh liệt khởi sinh, không chối bỏ hay thuận theo nó. Thay vào đó hãy buông xả trong trạng thái tự nhiên và đạt được Tuệ Giác sáng rõ!

Khi Tâm trở nên đầy ngạo mạn, những tư tưởng hơn thua (kiêu mạn) và nhục mạ kẻ khác sẽ khởi sinh. Khi niềm Kiêu Mạn này ngày càng mạnh mẽ hơn, chúng sinh sẽ nếm trải sự đau khổ của những cuộc cãi vã và lăng mạ. Khi Quả của nghiệp này chín muồi, chúng sinh đó sẽ tái sinh vào các cõi Trời và nếm trải nỗi đau khổ của sự thay đổi và đọa lạc vào những cõi tái sinh thấp hơn.

Thông qua lời cầu nguyện của Ta, Phổ Hiền, nguyện cho những chúng sinh có Tâm kiêu mạn tăng trưởng, buông xả được ý thức của họ trong trạng thái tự nhiên và có thể duy trì được trạng thái Tỉnh Giác. Nguyện cho họ đạt được Trí Tuệ của Tánh Bình Đẳng!

Do tăng trưởng thói quen phân biệt nhị nguyên, do tự ca ngợi bản thân và chê bai kẻ khác, Tâm đua tranh, tỵ hiềm  dẫn đến sự bùng khởi chiến tranh, và chúng sinh sẽ tái sinh vào cõi Trời đố kỵ (Asura), nơi chỉ toàn giết chóc và thương tích. Từ Quả của hành vi sát hại, chúng sinh đó sẽ đọa vào cảnh giới Địa Ngục.
Thông qua lời cầu nguyện của Ta, Phổ Hiền, nguyện cho những chúng sinh khi khởi lên những tư tưởng tỵ hiềm và ganh đua, không xem những ý niệm này là kẻ thù. Họ chỉ cần buông xả trong thư thái thì ý thức có thể trụ vào trạng thái tự nhiên. Nguyện chúng sinh đạt được Tuệ Giác của hành động không trở ngại!

Do tán Tâm, bất cẩn và thất niệm, chúng sinh trở nên đờ đẫn, mờ tối và đãng trí. Do thiếu ý thức và lười nhác mà vô minh tăng trưởng, và Quả của sự vô minh này là cuộc lang thang bất lực trong cõi Súc Sanh. 

Thông qua lời cầu nguyện của Ta, Phổ Hiền, nguyện cho tất cả chúng sinh đã rơi vào hố đen của vô minh phát tỏa ánh sáng của Chánh Niệm, và nhờ đó đạt được Tuệ Giác vô niệm.
Tất cả chúng sinh trong Tam Giới thực chất giống hệt chư Phật, bởi đều có cùng một Nền Tảng. Nhưng sự lầm lẫn về Nền Tảng khiến cho chúng sinh lạc lối, rồi hành xử không có mục tiêu. Sáu Nghiệp Hành chỉ là ảo ảnh, tựa một giấc mơ. Ta là vị Phật Nguyên Thủy, ở đây để uốn nắn Sáu loại chúng sinh thông qua tất cả những hóa hiện.

Thông qua lời cầu nguyện của Ta, Phổ Hiền, nguyện cho tất cả chúng sinh không chừa sót chứng đạt Giác Ngộ trong trong trạng thái của Pháp Giới chân như.

Ah Ho! Trong tương lai, bất cứ khi nào một hành giả có năng lực mạnh mẽ, trong trạng thái Tỉnh-Giác rạng rỡ và không mê lầm, trì tụng bài cầu nguyện đầy oai lực này, thì tất cả chúng sinh nào nghe thấy sẽ đạt được Giác Ngộ trong vòng ba kiếp sống.

Trong kỳ nhật thực hoặc nguyệt thực, trong khi xảy ra động đất hoặc khi quả địa cầu vang rền, vào các ngày lập chí (hạ chí và đông chí) hoặc thời khắc giao thừa, hành giả nên quán tưởng Đức Phổ Hiền và  tụng đọc bài nguyện lớn tiếng để tất cả có thể nghe thấy, thì chúng sinh trong ba cõi sẽ dần được giải thoát khỏi khổ đau. Thông qua lời cầu nguyện của hành giả, cuối cùng, họ sẽ đạt được Giác Ngộ.

Bài nguyện này được trích trong Chương 9 của Những Giáo Huấn về Pháp Đại Toàn Thiện từ Gongpa Zangthal, Những Bảo Tạng Phía Bắc được phát lộ bởi vị Khai Mật Tạng Rigdzin Gödem. Vào ngày Trăng Rằm tháng thứ bảy năm Kim Mùi (1991) theo Tạng lịch, bài cầu nguyện này đã được chuyển sang Anh Ngữ bởi Bậc Đáng Kính Bhaka Tulku Rinpoche tại Berkeley, Californica, với sự trợ giúp của Lunpo Urgyan Thondup. <Link pdf http://www.rigdzindharma.org/uploads/6/9/5/6/6956478/prayer_of_kuntuzangpo.pdf >
 
Lạc Hải Âm (Dechen Yangtso) chuyển Việt Ngữ vào ngày Trăng Non kết thúc tháng Saga Dawa năm Kim Tí (2020) theo Tạng Lịch, trong khoảng thời gian xảy ra Nhật Thực Vành Khuyên tại một số nơi trên địa cầu trong đó có Việt Nam, Nepal, Ấn Độ... Hiệu đính lần cuối ngày 01/11/21. Nguyện mọi sự cát tường!
 
[Mời bạn tải bản pdf tại đây]

Thứ Tư, 3 tháng 11, 2021

Starry Starry Night

Lời 1:

Đêm đầy sao lấp lánh,  
Nhuốm lên bảng màu những sắc xanh và xám;
Tôi nhìn ra bên ngoài vào một ngày hạ
Bằng đôi mắt rõ thấy khoảng tối xâm lấn trong tâm hồn mình…

Bóng đổ, loang trên những ngọn đồi,
Như họa vẽ hình cây lá và những bông thủy tiên vàng,
Tôi đón nhận cơn gió cùng những đợt giá lạnh của mùa đông,
Chìm trong màu tuyết trắng phủ mịn khắp bốn phương.

ĐK:
Bây giờ tôi đã hiểu, về những gì ông đã cố gắng nói với tôi.
Ông đã phải chịu đựng như thế nào để được sống đúng với mảnh lương tri,
Và ông đã cố gắng để tự tại trước nỗi đau ra sao.
Nhưng người đời đã chẳng bận tâm, họ đã không hiểu được.
Liệu rằng, lúc này họ sẽ lắng nghe chăng?

Lời 2:

Đêm đầy sao lấp lánh,
Khiến những bông hoa bừng lên ánh sáng rực rỡ,
Với những đám mây đang cuộn mình trong màn sương tím biếc
Phản chiếu trong đôi mắt xanh thẫm của Vincent.
Màu trời chuyển sắc, những hạt nắng hổ phách nâu vàng rót đầy cánh đồng ban mai,
Làm tan biến nếp nhăn hằn trên những gương mặt đau khổ,
Và trở nên an dịu dưới đôi bàn tay đầy tình yêu của người họa sĩ.

ĐK:
Bây giờ tôi đã hiểu, về những gì ông đã cố gắng nói với tôi.
Ông đã phải chịu đựng thế nào để sống đúng chính mình,
Và ông đã cố gắng ra sao để tự tại trước những nỗi đau.
Người đời đã chẳng bận tâm, họ đã không hiểu.
Nhưng liệu rằng họ sẽ lắng nghe vào lúc này chăng?

Dù cho họ đã không thể nào yêu thương ông
Thì tình yêu của ông đã vẫn luôn chân thành như vậy!
Và đến khi chẳng thể tìm thấy được một tia hy vọng nào sót lại
Trong màn đêm đầy sao ấy…
Ông đã tự kết liễu đời mình, theo cách của những người yêu nhau…
Nhưng giá mà tôi có thể nói với ông rằng,

Ôi Vicent!
Thế giới này chưa bao giờ [là nơi] dành cho một tâm hồn tuyệt đẹp như ông!

Lời 3:

Đêm đầy sao lấp lánh,
Những bức chân dung treo khắp hội phòng trống trải,
Phơi bày những khuôn mặt vô cảm, cố định trên các dãy tường không tên,
đang hướng cặp mắt dõi theo thế giới và chẳng thể biết quên.

Giống như những kẻ xa lạ ông đã từng gặp,
Những gã đàn ông nghèo khổ trong trang phục rách rưới,
[Hay] như chiếc gai bạc từ cành hồng rỉ máu
Nằm vỡ nát trên nền tuyết trắng tinh nguyên.

ĐK:
Giờ đây, tôi nghĩ là tôi đã hiểu, về bao điều ông đã cố gắng nói cho tôi.
Và ông đã phải chịu đựng đến thế nào để sống với tấm lòng thanh tịnh,
Và cách mà ông đã cố gắng để được tự tại trước mọi khổ đau.
Người đời đã chẳng hề bận tâm,
Lúc này, họ cũng vẫn chẳng để ý tới,
Và có lẽ là, họ sẽ chẳng bao giờ lắng nghe…

~ Don McLean


(Lạc Hải Âm chuyển dịch Việt ngữ)

 

Starry, starry night
Paint your palette blue and gray
Look out on a summer's day
With eyes that know the darkness in my soul
 

Shadows on the hills
Sketch the trees and the daffodils
Catch the breeze and the winter chills
In colors on the snowy, linen land
 

Now, I understand what you tried to say to me
And how you suffered for your sanity
And how you tried to set them free
They would not listen, they did not know how
Perhaps they'll listen now


Starry, starry night
Flaming flowers that brightly blaze
Swirling clouds in violet haze
Reflect in Vincent's eyes of china blue


Colors changing hue
Morning fields of amber grain
Weathered faces lined in pain
Are soothed beneath the artist's loving hand


Now, I understand, what you tried to say to me
How you suffered for your sanity
How you tried to set them free
They would not listen, they did not know how
Perhaps they'll listen now


For they could not love you
But still your love was true
And when no hope was left inside
On that starry, starry night


You took your life as lovers often do
But I could have told you, Vincent
This world was never meant for one
As beautiful as you


Starry, starry night
Portraits hung in empty halls
Frameless heads on nameless walls
With eyes that watch the world and can't forget


Like the strangers that you've met
The ragged men in ragged clothes
The silver thorn of bloody rose
Lie crushed and broken on the virgin snow


Now, I think I know what you tried to say to me
How you suffered for your sanity
How you tried to set them free
They would not listen, they're not listening still
Perhaps they never will


~ Don McLean

Tuồng Đời Màu Mè Khéo Bày Vẽ

 


Cuộc đời thật lắm cái bất công!
Người đeo kính đen, kẻ kính hồng,
Người chạy vòng quanh, rong ruổi miết,
Kẻ ở tưng bừng, cứ chơi ngông!

Ngày tắt sang đêm mãi xoay vòng,
Cơm nước dưa cà..chi cũng xong,
Xong hết kiếp này, sang kiếp khác...
Luân Hồi dài vì ái luyến trông mong!

Chán chê ê chề, nằm vật vã,
Ngó quanh thấy cuộc đời hối hả,
Lặng nhìn... à...như thị, như thị!
Phía đầu non rụng... 
Mảnh trăng ngà...
                              ...vô thanh!

Lạc Hải Âm
HL 01/11/21

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2021

Đom Đóm Rừng Đêm

 

Đêm đêm đom đóm vào phòng,
Thêm cùng ánh nến, mở lòng soi Kinh,
Đôi khi chẳng thấy còn mình,
Âm khuya vọng tiếng tâm tình suối reo,
Sau mưa, gió núi hút heo,
Nhưng lòng con ấm nguyện theo chân Người!
Cuộc đời dẫu lắm chơi vơi
Bóng Từ Tôn vẫn rạng ngời chở che
Cho con mát những trưa hè,
Xua bao lạnh lẽo tái tê đêm về,
Đưa con dần thoát bến mê
Nắm tay con, dắt về miền thảnh thơi!
Như Lai hỡi, Người có nghe?
Nguyện mong hết kiếp, con về bên Cha!

Lạc Hải Âm
HL 01/11/21

Dịch Haiku - 03

                                        Ẩn sĩ                                       thưởng trà sớm                                      tĩ...