Khuya ngồi ngẫm nghĩ thấy mà đau,
Rót thêm vài chén mong tiêu sầu,Trăng tròn và sáng, đêm yên quá
Mà Phật, mà Pháp ở mãi đâu...?
Tàng Kinh đầy chữ im trong tủ,
Phật tượng trên điện cười ủ rũ,
Người đối nhau bằng mắt hận thù,
Lòng mê đắm riêng cuộc viễn du...
Tự hỏi sao mình dạt về đây?
Tự hỏi sao rượu bỗng quá cay?
Tự hỏi nay phải đời mạt thế?
Gấp gấp một mình bỏ về Tây?
Lòng người không hướng, sao phải cố?
Nhân Duyên không tròn, chuyện chẳng nên!
Ai ai cũng phải theo nghiệp số,
Sự sự sẽ chìm vào lãng quên!
Ừ! Thôi! Như mây thoáng qua thềm,
Như gió lướt nhẹ đầu ngọn cây,
Không phải nghĩ, phải suy thêm nữa,
Chẳng nên phí đêm thanh với trăng huyền!
~ Lạc Hải Âm
Nửa đêm, đầu ngày 18/12 lịch Tạng.
Lại một đêm buồn cận Losar, trong tâm tình của một kẻ bị bỏ lại nhân thế!